Chương 2948
Bà ta kiên trì lâu như vậy, cấu trúc của não bộ vẫn chưa bị thuốc phá hủy hoàn toàn, bà ta muốn nói cho Cao Phong biết chuyện gì đây?
Chỉ cần bà ta tỉnh lại, tất cả mọi chuyện sẽ có đáp án.
Giờ phút này.
Ở đảo Bắc của nhà họ Cao, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Mười mấy người bác sĩ đều đang vây quanh ở trong phòng, còn có rất nhiều y tá đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Hai người bác sĩ đang khám gì đó cho bà cụ Cao, một trong số các bác sĩ còn đang nói chuyện với bà cụ Cao.
Có điều, ánh mắt của bà cụ Cao vẫn mờ mịt quét qua một vòng, không nói gì hết mà chỉ nhắm mắt lại một lần nữa.
“Có thể nhìn ra được gì không?”
“Tình huống hiện tại của bà cụ như thế nào rồi?” Một bác sĩ trầm giọng hỏi.
“Không có cách gì để xác định, hay là chờ gia chủ Cao Phong đến đây đi.”
“Tôi cảm thấy hình như bà cụ có chút đề phòng chúng ta, cho nên rất khó tiến hành chẩn đoán.” Bác sĩ đang xem dụng cụ khám bệnh vội vàng trả lời một câu.
Mọi người cũng gật đầu, đối với bà cụ Cao mà nói thì bọn họ chỉ là một đám người xa lạ.
Rất nhanh, Cao Phong đã đi vào trong phòng bệnh, ba chân bốn cẳng chạy đến trước giường bệnh.
“Chủ nhà Cao Phong!”
Mười mấy người bác sĩ đều đồng loạt cung kính chào hỏi.
“Bác sĩ trưởng, đi kiểm tra cơ thể cho ông Quân một chút.” Cao Phong khẽ gật đầu, cũng không quên nhắc đến chuyện này.
“Vâng! Tôi sẽ đi ngay.”
Một bác sĩ đeo kính lập tức lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
“Bà, bà ơi?”
Cao Phong vội vàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay ra nắm lấy tay của bà cụ Cao.
Bà cụ Cao nghe thấy giọng anh thì chậm chạp mở mắt nhìn Cao Phong một chút, sau khi thấy anh rồi thì chậm rãi mở to hai mắt.
Mấy bác sĩ đứng ở sau lưng Cao Phong vô cùng kích động, vội vàng đi đến trước mặt bà ta quơ quơ tay để xem bà ta có nhận ra không.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, đây cũng coi như là một sự đột phá to lớn trong nghiên cứu của bọn họ.
Bà cụ Cao đã sử dụng thuốc đến ba năm, vậy mà vẫn chưa bị nguy hiểm đến tính mạng.
Chắc chắn đây là một kỳ tích.
Cho nên bọn họ muốn nghiên cứu đề tài liên quan đến phương diện này một chút.
Nếu như bà cụ Cao tỉnh táo lại, có thể nói ra nuối tiếc trong lòng, như vậy sẽ rất có ích cho bọn họ.
“Bà ơi, là cháu, cháu là Kình Thiên đây!”
Lúc này Cao Phong cũng trừng to mắt, tốc độ tim đập của anh trở nên rất nhanh, hơi thấp thỏm hỏi.
“Hửm?”
Đôi mắt của bà cụ Cao hoàn toàn mở ra, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Đầu của bà ta không ngừng chậm rãi đung đưa, trông không khác gì những cụ già đã lớn tuổi bình thường.
“Bà ơi, cháu là Kình Thiên, cháu là Kình Thiên đây.”
Trái tim của Cao Phong đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, anh cũng rất mong bà cụ Cao có thể tỉnh táo lại.
Sau đó bà ta sẽ nói ra những chuyện mà bà đang cất giấu trong lòng với anh, không sót một chữ.
“Kình, Kình Thiên…”
Ánh mắt của bà cụ Cao nhìn chằm chằm vào Cao Phong, con ngươi không nhúc nhích, bỗng nhiên bà ta thì thầm trong miệng.
“Đúng! Cháu là Kình Thiên, là cháu trai Kình Thiên của bà đây ạ!”
“Cháu đã trở về, hôm qua cháu trở về đã đánh bại Cao Anh Hạo đấy.”
Cao Phong nắm chặt bàn tay của bà cụ Cao, luôn miệng nói.
Nhưng khi nghe thấy ba chữ Cao Anh Hạo này, bỗng nhiên biểu cảm của bà cụ Cao chấn động, ngay sau đó sắc mặt của bà ta tràn đầy phẫn nộ.
Sau đó, vẻ phẫn nộ kia lại biến thành sợ hãi, dường như cái tên này khiến bà ta rất e ngại.