RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2960

Mặc dù những binh sĩ Phong Hạo còn lại chưa đến hai mươi nghìn người, nhưng cũng đủ để có thể bổ sung vào lực lượng phòng ngự bờ biển nhà họ Cao.

Nhờ có thuận lợi về địa thế ở hải vực nhà họ Cao, dù đối thủ có ba mươi hay năm mươi nghìn người, Cao Phong cũng sẽ không sợ sệt.

Quan trọng nhất là Cao Phong vẫn không tin thông gia Diệp Thiên Long sẽ trơ mắt nhìn người khác tiến tới đánh anh.

Cho nên lúc này Cao Phong không nhịn được mà cảm thấy thoải mái.

Rốt cuộc cũng đã đến thời điểm thả lỏng.

Cái chậu nhỏ mà anh mang về từ ngôi chùa vô danh nọ cũng đã phát huy được tác dụng.

Cao Phong hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nhẹ nhõm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mãi đến khi mặt trời đã lặn ở phía tây, sắc trời dần dần tối lại.

Công việc của bọn Liễu Tông Trạch cũng sắp kết thúc.

Lúc này, từ giữa đảo nhìn xuống là một cảnh tượng rất rộn rã vui mừng.

Những tấm vải đỏ chót treo thật cao, ở giữa còn có hoa hồng lớn để trang trí, thật sự là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Từ hai bên con đường đá xanh kéo dài từ trung tâm đỏ, những con đường màu đỏ kéo dài vài trăm mét hoặc thậm chí là gần ngàn mét, kéo dài đến tận phía bên trong của đảo trung tâm.

Mà ở cuối con đường đỏ dài nhất là một cái đài cao, cao ít nhất cũng phải năm mét trở lên.

Trên đảo trung tâm cũng treo đầy hoa hồng, thậm chí Long Tuấn Hạo còn tiện tay dán lên những chữ Hỷ.

Anh ta nói chờ Cao Phong tổ chức xong nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà thì có thể cưới Kim Tuyết Mai luôn, gọi là song hỷ lâm môn.

Cao Phong cũng không quan tâm, mặc kệ cho bọn họ đùa giỡn.

Sáu giờ chạng vạng tối, Cao Phong ăn xong cơm tối, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Anh hàn huyên một hồi lâu với Kim Tuyết Mai theo thường lệ rồi chuẩn bị nằm ngủ.

Dù sao ngày mai cũng là một ngày vô cùng quan trọng.

Có lẽ Cao Phong không quan tâm lắm nhưng đối với nhà họ Cao hay đối với mỗi người nhà họ Cao mà nói thì đều vô cùng quan trọng.

Cho nên, Cao Phong sẽ không lười biếng nửa phần.

Ngay vào lúc Cao Phong chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa phòng cũng bị ai đó gõ vang.

Tiếng gõ rất nhỏ, ở giữa hơi ngừng lại, giống như là có chút do dự.

“Cậu Phong?”

Không đợi Cao Phong hỏi thăm, bên ngoài đã truyền tới giọng nói nhỏ của ông Quân.

“Ông Quân? Mau vào đi.”

Cao Phong bèn đứng dậy đi đến mở cửa ra để Lâm Vạn Quân đi vào.

“Ông Quân, sao ông vẫn chưa ngủ, không phải bác sĩ bảo ông phải nghỉ ngơi nhiều à?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, trách Lâm Vạn Quân một câu.

“Cậu Phong, tôi không sao, chuẩn bị sao rồi?”

Lâm Vạn Quân phất tay áo, sau đó ngồi xuống ghế nói.

“Cũng không chuẩn bị gì, chỉ là đi một đoạn rồi tuyên bố địa vị của nhà họ Cao tại Thành phố Đà Nẵng thôi mà.”

Cao Phong nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, nói: “Tôi cũng không biết làm như thế là đúng hay sai.”

“Dù sao lúc trước ông nội của tôi cũng chưa từng muốn bá chủ của Thành phố Đà Nẵng.”

Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu Phong, tôi phải nói với cậu hai câu này…”

“Dù là chuyện trước mắt, hay là những chuyện sau này.”

“Cậu đã làm rồi thì đừng hối hận, nếu không thì cũng sẽ chỉ tăng thêm phiền não cho chính mình.”

“Chúng ta phải luôn đi về phía trước.” Lâm Vạn Quân nói rất chân thành.

Cao Phong cảm thấy hình như giọng điệu của Lâm Vạn Quân hơi kì lạ.

“Hay là không đi nữa, bây giờ đã rất tốt rồi.”

“Sau này tôi muốn ở lại đây luôn, cùng chung sống với Tuyết Mai.”

“Đến lúc đó, ông giúp tôi quản lý gia tộc, tôi muốn buông tay làm một người rảnh rỗi.”

Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nói giọng nhẹ nhõm.

Nếu là bình thường, Lâm Vạn Quân nghe nói như thế thì chắc chắn sẽ gật đầu nói không có chuyện gì.

Nhưng hôm nay Lâm Vạn Quân lại hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

Hầu kết ông ta trượt lên trượt xuống mấy cái, giống như là có chuyện gì đó muốn nói rồi lại thôi.

“Ông Quân, ông có chuyện gì à?” Cao Phong hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi