RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2961

“Không có, không có!” Lâm Vạn Quân vội vàng xua tay.

“Chỉ là lão già này cảm thấy, cuối cùng thì cậu chủ Phong của tôi cũng trưởng thành rồi!”

“Cuối cùng thì cậu cũng có thể thật sự tự mình cai quản một phương rồi, dùng chính sức mình để trấn áp được một thành phố, khiến cho vô số các vị quan chức lớn phải cúi đầu phục tùng mệnh lệnh.”

“Bây giờ, ông già này thật sự cảm thấy rất vui lòng!” Trong mắt Lâm Vạn Quân tỏa ra ánh sáng chói lóa, giọng nói có phần hơi nghiêm túc.

Giống như là một người cha nuôi dạy con bao nhiêu năm với mong muốn con sẽ hơn người, cuối cùng cũng thấy được con mình có chút thành tựu.

Cảm xúc đó là vừa vui mừng lại vừa kích động.

Cao Phong phẩy tay một cái, cười nói: “Chú Quân, cháu vẫn luôn không hiểu, sao chú có thể thay đổi xưng hô nhanh chóng mà thuận miệng như thế được nhỉ? Gọi cháu là Cao Phong mà chẳng thấy gượng gạo gì cả.”

“Theo lý thuyết, chúng ta vẫn luôn ở chỗ hải phận của nhà họ Cao, thì hẳn là chú phải quen gọi cháu là Kình Thiên mới đúng chứ?”

Lâm Vạn Quân nghe anh nói như vậy thì sững ra một lát, sau đó cười nói: “Bởi vì ông già này cảm thấy, cái tên Cao Phong này cùng với những việc mà cậu Phong đã trải qua, mới thật sự là cuộc sống mà cậu Phong mong muốn nhất.”

“Hai chữ Kình Thiên kia, đã mang đến cho cậu áp lực không nhỏ.”

Chỉ mấy câu đã nói trúng tâm sự của Cao Phong, nên trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.

Muốn nói ai là người hiểu anh rõ nhất, ngoại trừ Kim Tuyết Mai, thì cũng chỉ còn một mình Lân Vạn Quân mà thôi.

“Chú Quân, có chú ở bên cạnh, cháu thật sự rất an tâm.” Cao Phong nói ra một câu chân thành.

Ánh mắt Lâm Vạn Quân có chút hoảng hốt, nói nhỏ giống như tự nhủ: “Nhưng một ngày nào đó, cậu Phong phải tự mình tiếp nhận, hết tất cả những điều này…”

“Ừm? Chú Quân, chú đang nói gì thế?” Cao Phong hơi nhíu mày hỏi.

“Cậu Phong, ý của tôi, bây giờ tuổi tác của tôi cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng đến ngày phải đi thôi.”

“Cho nên đến lúc đó, có thể mọi chuyện cần thiết đều phải do một mình cậu gánh vác thôi.”

“Chẳng qua là tôi biết cậu không thích mấy thứ phiền phức, cho nên tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng cho cậu mấy trợ thủ đắc lực, trợ giúp cậu trong việc giải quyết những chuyện như thế.”

Lúc nói những lời này, Lâm Vạn Quân càng trở nên nghiêm túc hơn.

Thậm chí còn khiến Cao Phong cảm thấy như ông ta đang trăn trối với anh vậy.

Suy nghĩ của Cao Phong nhanh chóng tua lại, sau đó anh nhíu mày hỏi: “Chú Quân, chú nói thật với cháu đi, rốt cuộc là chú bị làm sao vậy?”

Hôm nay Lâm Vạn Quân vừa đi kiểm tra sức khỏe xong, bây giờ lại có thái độ như thế này, khiến cho trong lòng Cao Phong cảm thấy hơi không thoải mái.

“Cậu Phong, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, chắc chắn sẽ có ngày phải giã từ cậu mà đi thôi.”

“Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là muốn phòng ngừa một chút mà thôi, sắp xếp ổn thỏa một số chuyện trước…” Lâm Vạn Quân than khẽ một tiếng, đáp.

Cao Phong hơi nghiến răng, nắm đấm cũng siết chặt lại.

Mặc kệ anh có tình nguyện chấp nhận hay không, nhưng lời Lâm Vạn Quân nói ra đúng là sự thật.

Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tuần hoàn của một sinh mệnh.

Ai cũng không thể thay đổi được.

“Chú Quân, chú đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cháu vẫn còn đang chờ, sau này con của cháu và Tuyết Mai ra đời rồi chú sẽ giúp cháu dạy bảo nó đấy.”

“Lúc trước chú và ông nội của cháu đã dạy cháu rất nhiều đạo làm người, cho nên đến cục cưng của cháu rồi, chú cũng không thể bỏ ngang giữa đường được chứ.”

Cao Phong hơi nghiêng người về phía trước, cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện.

Lâm Vạn Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha hai tiếng, nói: “Được, được! Cái này thì có thể.”

“Người già như chúng tôi vô cùng thích trẻ con, cậu nói như vậy làm tôi cảm thấy hơi nóng lòng rồi đấy.”

Cao Phong cười cười gật đầu, lúc này, bầu không khí ngột ngạt trong phòng cũng đã giảm bớt đi một chút.

“Đúng rồi, chú Quân. Hai ngày nay, cháu vẫn luôn suy nghĩ về một việc, nhưng lại không tiện hỏi chú.”

“Chính là chuyện liên quan tới… Mẹ của cháu. Bà ấy nói với cháu, ban đầu là ông nội bảo bà ấy tránh xa cháu ra một chút, đừng tới gần cháu làm gì cả.”

“Bởi vì trước khi cháu mười tám tuổi mà bà ấy ở gần cháu, thì chính là hại cháu, thật sự là như vậy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi