RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2962

Không để cho Lâm Vạn Quân kịp tiếp lời, Cao Phong đã nói tiếp: “Cháu cảm thấy, ông nội sẽ không nói như vậy.”

Sau khi nói xong, Cao Phong bèn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Vạn Quân.

Cao Phong luôn cảm thấy, cho dù bây giờ anh đang quản lý nhà họ Cao, nhưng mà vẫn có rất nhiều chuyện, anh vẫn chưa thể làm cho rõ ràng.

Có lẽ, bà cụ Cao có thể biết được một số chuyện bí mật nào đó.

Nhưng hiện tại trạng thái tinh thần của bà ấy có chủ vấn đề, cũng không thể nói cho anh biết được những chuyện như thế nữa.

Cho nên, Cao Phong chỉ có thể đem hết tất cả hi vọng của mình ký thác vào Lâm Vạn Quân.

Dù sao thì, đối với Cao Phong mà nói, Lâm Vạn Quân là một trong số những người mà anh tín nhiệm nhất.

Lâm Vạn Quân nghe thấy vậy, cũng không vội vã nói chuyện, mà ông ta lại chậm rãi đưa tay, lấy ra một điếu thuốc lá.

Cao Phong hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không khuyên can gì, chủ động châm thuốc cho Lâm Vạn Quân.

“Cậu chủ Phong, những gì mà bà chủ nói, đều là thật.”

Lâm Vạn Quân đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong nháy mắt khiến Cao Phong phải há hốc mồm.

Những gì mà Lâm Thục Lan nói là sự thật?

Vậy đó chính là những lời khổ tâm từ tận đáy lòng bà ấy sao?

Không thương yêu mình, gần gũi mình, là bởi vì ông cụ Cao đã ra lệnh như vậy sao?

Chuyện này làm sao có thể!

“Không thể nào! Chú Quân, chú vì không muốn cháu oán hận bà ấy, cho nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”

“Chú yên tâm đi, cháu cũng không oán hận bà ấy đâu. Nhưng chú cũng đừng nên nói xấu ông nội của cháu như vậy.”

“Ông nội của cháu thương yêu cháu như vậy, sao ông nội có thể nói ra những lời như thế được chứ?” Cao Phong càng nói, âm thanh càng nhỏ dần đi.

Nói xong lời cuối cùng, Cao Phong hơi bực bội vò đầu bứt tai.

Anh chợt phát hiện ra một điều, toàn bộ những chuyện mà anh muốn biết đáp án, thật ra đều từ anh mà ra.

Chính bản thân anh, mới là người có nhiều bí mật nhất!

“Chú Quân, chú nói đi. Tất cả những gì liên quan đến chuyện trước kia, cháu đều muốn biết hết.”

“Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Chú không thể giấu diếm cháu được, nếu không cháu sẽ không thể nào tin tưởng chú nữa.” Từ vẻ mặt cho đến giọng điệu khi nói chuyện của Cao Phong đều rất nghiêm nghị.

Lâm Vạn Quân nghe anh nói như vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó vẫn yên lặng cúi đầu, lẳng lặng hút thuốc.

“Chú Quân, còn nữa, bà nội cháu nói mệnh của cháu phạm phải trời cao, nhưng mà phạm vào cái gì mới được chứ?” Cao Phong tiếp tục hỏi lại.

Lâm Vạn Quân hút liền hai hơi thuốc, không nhịn được mà ho khan.

“Khụ khụ…”

Lâm Vạn Quân cầm khăn lau lau miệng, rồi sau đó mới ấn đầu thuốc lá xuống gạt tàn, dập tắt điếu thuốc, nói: “Cậu Phong, những gì mà bà chủ nói đều không phải là giả.”

“Về phần lời nói của bà cụ, thật ra tôi cũng không rõ lắm, có thể là năm đó ông cụ Cao đã đề cập với bà ấy chuyện gì đó cũng nên.”

Cao Phong hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy tại sao năm đó ông nội của cháu lại phải làm như vậy? Vì sao ông nội lại không cho phép mẹ của cháu đối xử tốt với cháu chứ?”

“Gần cháu chính là làm hại cháu, chẳng lẽ cháu là sao chổi sao?” Lúc Cao Phong nói câu này, trong giọng nói của anh đã pha chút hờn dỗi.

Lâm Vạn Quân vội vàng xua tay nói: “Cậu Phong, cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, có một số chuyện mà cậu không biết, đúng là dễ dàng gây ra hiểu lầm.”

“Vậy chú không thể nói cho cháu biết được sao? Chú đã từng nói, chờ đến khi thời cơ thích hợp, thì cháu sẽ biết rõ tất cả cơ mà.”

“Bây giờ cháu đã lên nắm quyền quản lý toàn bộ nhà họ Cao rồi, cũng đã trở thành Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng rồi, chẳng lẽ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp sao?”

“Các người ai cũng giấu diếm cháu, còn nói cái gì mà trước khi cháu mười tám tuổi thì không nên tới gần cháu, như vậy không phải là coi cháu như sao chổi sao, hay là cái gì đó giống như vậy?”

Cao Phong càng nói càng bực bội, rồi sau đó cũng tự châm một điếu thuốc, rít một hơi dài.

Chuyện gì càng không thể làm cho rõ ràng ra được, thì Cao Phong lại càng muốn nó phải được phơi bày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi