RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2963

Từ những manh mối nhỏ như thế, anh rất muốn biết hết tất cả để có được lời giải.

“Cậu Phong, cậu tuyệt đối không phải là sao chổi.”

“Nhưng mà có một câu, không biết là cậu có từng nghe qua chưa.”

“Rồng, không thể ở cùng rắn được!” Lâm Vạn Quân ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chân thành nói với anh.

“Cái gì?” Cao Phong đột nhiên sững sờ.

Rồng không ở cùng với rắn…

Câu nói này, nghe có vẻ không đúng lắm.

“Cái gì mà rồng cơ? Ai là rắn chứ?” Cao Phong lại một lần nữa phải nhíu mày.

“Cậu Phong, ngoại trừ cậu, thì tất cả chúng tôi đều là rắn!” Lâm Vạn Quân chậm rãi đưa mắt nhìn đi chỗ khác, trong mắt chỉ có vẻ thản nhiên.

Câu nói này cũng khiến Cao Phong rơi vào trầm tư.

Nửa phút sau, Cao Phong mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chú Quân, cháu cảm thấy, lời chú vừa nói không được rõ ràng lắm.”

“Đồng thời, nói như vậy quá là hạ thấp mọi người, dù thế nào đi nữa thì cháu cũng vẫn đối xử bình đẳng với mọi người thôi.”

“Cho dù bây giờ cháu đã lên làm Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng đi chăng nữa, thì trong lòng cháu, bà nội vẫn là bà nội của cháu, trong lòng cháu, chú cũng giống như người lớn trong nhà, ngang hàng với ông nội của cháu.”

“Cái gì mà gọi là rồng với rắn, cháu chưa từng cảm thấy mình giỏi hơn mọi người một bậc, chẳng qua chúng ta chỉ đang tự quản lý, làm công việc đúng với chức vụ của mình mà thôi.”

“Giống như cái đảo của nhà họ Cao chúng ta vậy, có chú quản lý tất cả mọi thứ, có nhóm anh Thành khai phá, mở rộng lãnh thổ, có nhóm của Tuấn Hạo lo chuyện an ninh, có nhóm của thím Lan lo quét dọn vệ sinh và xử lý việc nhà…”

“Cháu chưa từng cảm thấy ai cao ai thấp, cùng lắm thì chỉ là có công việc khác nhau, cùng nhau xây dựng nhà họ Cao cho tốt hơn mà thôi.”

Cao Phong nói một hơi dài không ngừng nghỉ, trút hết ra tất cả nỗi lòng mình.

Những lời này, cũng chính là giá trị quan trong cuộc sống của Cao Phong từ trước đến nay, anh chưa từng cảm thấy mình đang ở địa vị cao hơn người khác, thì có quyền xem thường người khác.

“Cậu Phong, tôi biết phẩm chất của cậu là như thế, vẫn luôn tốt như thế, chưa từng thay đổi.”

“Nhưng, số mệnh như vậy rồi, cậu không thể không tin được.”

“Tam thập nhi lập, bốn mươi chững chạc, năm mươi biết số mệnh.”

“Ông già này sống đến bây giờ, cũng được coi là tuổi biết được số mệnh rồi. Có rất nhiều chuyện, chú cũng chưa từng tin đâu, nhưng bây giờ dần dần phải tin rồi.”

Lâm Vạn Quân cảm khái nói.

Nhớ năm đó khi ông ta vẫn còn trẻ, cũng là một thiếu niên gan dạ tràn đầy nhiệt huyết, không sợ trời không sợ đất, xông xáo khắp nơi.

Nhưng khi trưởng thành, tuổi tác lớn dần, kiến thức càng ngày càng nhiều, sự hiểu biết càng ngày càng phong phú, thì ngược lại, tính tình cũng bắt đầu chín chắn hơn, điềm tĩnh hơn.

Những thiếu niên thời còn trẻ dù có ngông cuồng đến thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng bị ngày tháng bào mòn đến mức gần như không còn nữa, những góc cạnh sắc bén cũng dần được mài phẳng đi.

Tuổi tác càng lớn, càng sẽ có chút kính sợ với mọi việc mình làm và xảy ra xung quanh mình.

Đối với những lời nói này của Lâm Vạn Quân, thực ra Cao Phong có thể hiểu được.

Dù suy nghĩ của Cao Phong đã trưởng thành rồi, có nhiều kinh nghiệm, nhưng tuổi tác vẫn còn rất trẻ.

Dù sao thì, số tuổi của Lâm Vạn Quân cũng hơn anh hẳn hai giáp.

“Nhưng mà số mạng của cháu, không phải đã được sư thầy Thanh Viễn ở ngôi chùa không tên kia đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

“Rồng ẩn dưới hồ, cháu không muốn biết sau này cháu có cơ hội để bay lên hay không, nhưng cháu muốn biết, tại sao ông nội cháu lại muốn làm như vậy.”

“Có lẽ, còn có rất nhiều chuyện mà cháu không biết nữa.” Cao Phong đưa tay vỗ vỗ trán, trong nháy mắt, anh bỗng dưng cảm thấy hơi mỏi mệt.

“Cậu Phong, sau này cậu sẽ biết thôi.”

“Cho dù cậu có tin hay là không tin, nhưng tôi biết, những thứ này, vẫn luôn xảy ra, hơn nữa còn ngày một nhiều thêm.” Lâm Vạn Quân nghiêm trang nói.

Cao Phong đúng là rất tin tưởng Lâm Vạn Quân, thế nhưng nghe ông nói như vậy, anh thật sự vẫn không thể tin nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi