RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2977

Cao Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Các anh tùy tiện mang theo vũ khí nóng tới khu vực hải vực quan trọng của nhà họ Cao gây sự, còn nói chuyện thân phận gì với tôi?”

“Đừng để ý đến thân phận của bọn họ là gì, đánh gãy một cánh tay của mỗi người rồi ném xuống biển đi.”

“Ông Quân, gọi điện thoại cho người nhà của anh ta ở Thành phố Đà Nẵng để bọn họ đến nhận người.”

“Nói cho bọn họ, nếu không dạy dỗ đàng hoàng mấy thằng nhãi nhà bọn họ thì Cao Phong tôi sẽ dạy thay cho.”

Cao Phong cười lạnh, lúc này lui về sau hai bước.

Khuya ngày hôm trước, Cao Phong đã thu phục những thế lực ngầm và những gia tộc uy tín lâu năm của Thành phố Đà Nẵng chỉ trong vòng một đêm.

Vào hôm nay, anh lại đụng vào thế lực thuộc biên chế nhà nước của Thành phố Đà Nẵng.

Nói xong, những nhân vật tai to mặt lớn như Mai Hoàng Thiên hoàn toàn ngơ ngác.

Bọn họ vẫn cho rằng Cao Phong không dám động vào những người ở trong biên chế.

Bây giờ nhìn những hành động của Cao Phong, thì…

Lúc trước hẳn không phải là anh không dám, mà là không muốn nhỉ?

Đây là phong cách làm việc của Cao Kình Thiên sao?

“Cao Kình Thiên, anh dám!” Viên Hoàng Duy mắng to một tiếng.

“Vậy anh cứ nhìn xem tôi có dám hay không!”

“Cậu chủ Duy đúng không? Hôm nay dù anh có là Tam thái tử con trai của Long Vương Tam, tôi cũng rút gân rồng, lột da rồng của anh!”

“Tuấn Hạo, đánh anh ta cho tôi!” Cao Phong hừ lạnh một tiếng.

Hơn một trăm binh sĩ Phong Hạo cũng mặc kệ mọi việc, xông lên như ong vỡ tổ.

Trong mắt bọn họ không hề có quyền thế gia thế mà chỉ có anh em ở bên cạnh và kẻ địch ở đối diện.

Mày dám làm nhục anh em của tao, vậy thì mày chính là kẻ thù của tao, tao sẽ cho mày biết tay!

Hơn mười cậu ấm giàu có của Thành phố Đà Nẵng bình thường đều dùng thân phận của mình để chèn ép, khinh thường người khác, đa số những người đó cũng không dám đánh trả.

Hôm nay, thân phận của bọn họ không thể làm cho Cao Phong sợ hãi, lại không thể là đối thủ của các binh sĩ Phong Hạo đã trải qua hàng trăm trận chiến?

Hai bên vừa đánh nhau, lập tức đã biến ai thắng ai thua.

“Ầm! Ầm!”

“Dm còn học đòi dùng dao à? Vào lúc ông đây học sử dụng dao, mày vẫn còn đang bơi lội tung tăng ở trong bụng mẹ đấy!”

“Đánh nó!”

“Ầm! Ầm ầm!”

Hơn một trăm người vây đánh mười tên cậu ấm nhà giàu mới nổi, vậy thì chỉ đơn giản là càng thêm dễ dàng.

Chưa đến hai mươi giây, mười mấy người đã bị đánh ngã la liệt, bị binh sĩ Phong Hạo đạp lên người, thậm chí còn không đứng dậy nổi.

“Dm khi nãy mày ăn to nói lớn lắm đúng không?”

Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng, đi về phía Viên Hoàng Duy.

“Mày, mày muốn làm gì?” Viên Hoàng Duy nhìn thấy Long Tuấn Hạo nở một nụ cười làm người ta sợ hãi, vô ý thức lùi về sau hai bước.

“Làm gì à? Quỳ xuống cho tao! Dm mày!”

Long Tuấn Hạo đột nhiên một tiếng quát lớn, sau đó giơ cao báng súng trong nháy mắt nhảy người lên thể.

Anh ta vọt về phía trước, giơ báng súng lên hung hăng đập từ trên cao xuống, nhắm vào đầu Viên Hoàng Duy.

Viên Hoàng Duy trừng to mắt, căn bản không tránh được.

“Ầm!”

Báng súng nện mạnh vào đỉnh đầu của Viên Hoàng Duy.

Viên Hoàng Duy chỉ cảm thấy dường như đầu của mình bị một chiếc xe gắn máy đang lao đi với tốc độ cao đụng phải.

Cú đánh này làm cho Viên Hoàng Duy trợn trắng mắt, cơ thể lung lay, nhưng vẫn không ngã xuống đất.

“Vẫn rất kiên trì đấy? Dm mày chứ cứng đầu! Quỳ xuống cho tao!”

Hai tay Long Tuấn Hạo giơ cao báng súng, lại đánh mạnh xuống lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi