RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2978

“Ầm!”

Trán Viên Hoàng Duy lúc này đã bị đánh đến chảy máu, trợn mắt ngã “phịch” xuống đất.

Sau khi Viên Hoàng Duy ngã xuống đất, hơn mười cậu ấm còn lại cũng nằm la liệt trên đất.

Mười cô gái kia thì không nhịn được mà kêu lên sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không dám nói gì.

Các cô chưa bao giờ gặp tình huống như thế này?

Bình thường các cô đi theo đám người Viên Hoàng Duy, chỉ thấy Viên Hoàng Duy bắt nạt người khác chứ chưa từng thấy bọn họ bị người khác bắt nạt.

Hôm nay xem như là đã thấy, còn bị bắt nạt ác như vậy.

Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như ngây ngẩn cả người, những thương gia lão làng những gia tộc uy tín lâu năm cũng hết sức kinh ngạc.

Các lão làng thuộc các thế lực ngầm càng sợ hãi hơn, nghẹn họng nhìn trân trối không dám nói lời nào.

Cả hiện trường đều lâm vào yên tĩnh như chết.

Bọn người Viên Hoàng Duy đã bị Cao Phong dạy dỗ.

Ai cũng không ngờ rằng Cao Phong lại kiêu ngạo như vậy, nói đánh là đánh, nói dạy là dạy!

Sau này anh còn phải tiếp tục quản lý Thành phố Đà Nẵng cơ mà?

“Mẹ kiếp! Không nhìn xem mày đang ở đâu mà dám khoe khoang gia thế, mày định ra oai phủ đầu chứ gì?”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Tao nói rõ ràng cho mày biết, tao không đánh mày không phải là vì tao sợ mày, mà là vì tao sợ sẽ gây phiền phức cho anh Phong.”

“Chỉ cần anh Phong lên tiếng, cha mày tới tao cũng dám đánh!”

“Cha mày tới ông đây sẽ đánh cả mày lẫn cha mày!”

Long Tuấn Hạo nói thật to làm cho mười cậu ấm nọ càng thêm xấu hổ.

Bị đánh nằm ra đất ở trước mặt mọi người, còn bị bọn họ đạp chân lên người, quả thật là mất hết cả mặt mũi!

Hiện tại bọn họ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, sau đó dùng thế lực của nhà mình để trả thù Cao Phong thật nặng.

Đám người Mai Hoàng Thiên ban đầu còn định đi lên trước khuyên can, nhưng do dự một chút rồi vẫn không dám tùy tiện làm gì.

Lúc này, không nói gì, giữ yên lặng mới là chuyện mà bọn họ nên làm nhất.

Thần tiên đánh nhau, những người như bọn họ nào dám tuỳ tiện nhúng tay.

“Anh Phong, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Long Tuấn Hạo ngẩng đầu hỏi.

“Chúng ta đã nói gì thì phải giữ lời.”

“Ném xuống biển.” Cao Phong tùy tiện phất tay.

“Cao Kình Thiên, anh dám làm thật à? Anh dám làm thật à?” Lúc này, trán và mũi Viên Hoàng Duy đều đang chảy máu.

“Ha ha.” Cao Phong cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm trả lời.

Từ trước tới nay, anh chỉ mềm mỏng khi người ta cũng nói chuyện mềm mỏng với mình.

Nếu tên Viên Hoàng Duy thật dễ này nói chuyện đàng hoàng thì không sao, đằng này anh ta nói Cao Phong không dám, vậy Cao Phong cho anh ta xem thử rốt cuộc anh có dám hay không.

“Ha ha, mày đừng sợ nhé, trong nước này có cá mập thật đấy, mày đoán xem làm sao tao biết được?”

Long Tuấn Hạo cười ha ha, sau đó nắm quần áo của Viên Hoàng Duy kéo anh lên, cười hỏi sâu xa.

Hơn mười cậu ấm giàu có khác cũng bị kéo lên.

“Không phải mày đi tìm Cao Anh Phong à?”

“Cao Anh Phong chính là bị cá mập xé thành từng mảnh nhỏ ở trong nước, tao tận mắt nhìn thấy.”

“Cho nên tao mới biết ở đây có cá mập.”

“Bây giờ mày nên lau sạch máu chảy ra trên người đi, nếu không cá mập ngửi thấy được mùi máu tươi…”

Long Tuấn Hạo nhỏ nhẹ nói bên tai Viên Hoàng Duy xong thì kéo Viên Hoàng Duy về phía bờ biển.

Cả người Viên Hoàng Duy như bị điện giật, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Binh sĩ Phong Hạo theo sát ở phía sau, cũng kéo lê mấy cậu ấm ở trên đất, đi theo bước chân của Long Tuấn Hạo.

“A! Thả tôi ra, đừng cho cá mập ăn tôi, tôi sợ lắm!”

“Tôi sai rồi anh Kình Thiên, tôi không muốn bị ném xuống biển…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi