RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Ồ?" Thái chậm rãi thu chân lại, hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy Kim Tuyết Mai vẻ mặt tức giận đang đi về phía bên này. "Giám đốc Mai, cô đang làm gì vậy, chuyện này là chuyện cô có thể lo được sao?" Người phụ nữ đồng hành bên cạnh sợ hãi và nhanh chóng giữ chặt Kim Tuyết Mai lại.

“Đây là bạn của chồng tôi, tôi không thể không lo." Ảnh mắt Kim Tuyết Mai kiên định, trực tiếp bước vào giữa sân.

Sự xuất hiện của Kim Tuyết Mai ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù Đặng Hoàng Phi, ông chủ của câu lạc bộ thể hình Phi Tốc, hay Thái, người trông như một vị thần trong tâm trí mọi người, họ đều đang nhìn Kim Tuyết Mai không chớp mắt.

“Chị Tuyết Mai, đừng quan tâm đến tôi, chị đi nhanh lên." Khúc Đại Minh nằm trên mặt đất cắn răng hét lên.

Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn đi về phía trước, cô không quen biết với Khúc Đại Minh nên cũng không quan tâm anh ta lắm.

Nhưng Cao Phong là chồng của cô, mà người này lạ có giao tình với Cao Phong, cô làm sao có thể mặc kệ được chứ?

"Cô muốn làm gì?" Thái nhìn thẳng vào Kim Tuyết Mai, ánh mắt suy nghĩ hỏi.

"Đã kinh doanh thì không tránh khỏi sẽ có lúc cạnh tranh, các người đang làm cái gì vậy, có thể tùy tiện đánh người sao?" Kim Tuyết Mai lạnh lùng quát lên, lúc này khí thế của giám đốc lạnh lùng hoàn toàn bày ra.

Tuy nhiên, nó lại không ảnh hưởng đến Thái và Đặng Hoàng Phi.

"Người đàn bà điên này từ đâu tới vậy? Ở đây không có chuyện của cô, mau cút sang một bên đi." Một thanh niên chỉ vào Kim Tuyết Mai hô lên.

Ánh mắt của Trương Quốc Bảo thẳng tắp, gã ta đã tiếp xúc với vô số phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy một người đẹp tựa thần tiên như Kim Tuyết Mai!

“Xin hãy rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát." Kim Tuyết Mai nói và lấy điện thoại di động ra.

Nghe vậy, trong mắt Đặng Hoàng Phi hiện lên một chút không kiên nhẫn: "Ai đó đi kéo cô ta đi chỗ khác đi.”

"Anh Phi, em làm, em làm cho, he he.."

Trương Quốc Bảo không nói hai lời bước ra ngoài, sau đó đi thẳng về phía Kim Tuyết Mai.

"Người đẹp, chuyện này cô không lo được đâu, không bằng chúng ta đứng qua một bên nói chuyện đời?" Trương Quốc Bảo cười hắc hắc nói.

Kim Tuyết Mai lạnh lùng nhìn Trương Quốc Bảo, quát lên: “Tôi sẽ gọi ngay bây giờ để những người bên kia lo chuyện này."

"Mẹ nó! Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt? Cô cho rằng Đặng Hoàng Phi này không dám đánh phụ nữ đúng không?" Đặng Hoàng Phi đột nhiên đứng dậy chỉ vào Kim Tuyết Mai.

Mà Trương Quốc Bảo cũng nhân cơ hội đó bước tới giật điện thoại di động trên tay của Kim Tuyết Mai.

"Chị Tuyết Mai, đừng lo cho tôi, chị đi trước đi.” Khúc Đại Minh cắn răng hô lên lần nữa.

Bản thân anh ta như thế nào cũng được nhưng Kim Tuyết Mai là người phụ nữ của Cao Phong, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

"Không! Tôi phải lo chuyện này!" Kim Tuyết Mai rất kiên định.

“Bạt tai cô ta!" Trong phút chốc Đặng Hoàng Phi mất hết kiên nhẫn, lúc này mới không thèm thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"Anh Phi, chuyện này.” Trương Quốc Bảo sửng sốt, không biết phải làm sao.

"Tao kêu mày tát cô ta” Đặng Hoàng Phi nổi giận mắng.

Trương Quốc Bảo nhanh chóng gật đầu, sau đó đi thẳng về phía Kim Tuyết Mai.

"Trương Quốc Bảo, mày dám động chị ấy, tao chắc chắn mày sẽ hối hận!” Khúc Đại Minh nổi giận gầm lên muốn vùng dậy.

Nhưng anh ta lại đang bị Thái dẫm lên lưng nên Khúc Đại Minh hoàn toàn không thể đứng dậy.

"Chỉ bằng mày? Bản thân mày còn lo không xong!”

Trương Quốc Bảo cười lạnh chế nhạo, sau đó đi tới gần Kim Tuyết Mai, đầu tiên nhìn Kim Tuyết Mai, sau đó nói: "Cô vẫn không chịu đi?” Lúc này trong lòng Kim Tuyết Mai cũng có chút căng thẳng, cô không ngờ những người này lại cuồng vọng như vậy.

"Tôi sẽ tát cô nếu cô không rời đi!” Trương Quốc Bảo vừa nói vừa giơ lòng bàn tay.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong câu lạc bộ thể hình lúc này Đặng Hoàng Phi là ông chủ, ai dám ngăn cản bọn họ?

"Nếu mày tát cô ấy một cái, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết."

"Mày động vào một sợi lông của cô ấy tao sẽ khiến cả nhà họ Trương của mày chôn cùng mày."

Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa câu lạc bộ thể hình truyền đến.

Tuy giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt nhưng khí thế lại mạnh mẽ.

Giống như sấm sét đánh xuống mặt đất, nổ tung toàn bộ câu lạc bộ thể hình!

Nếu bạn không ở trong phòng tập thể hình này để tự trải nghiệm thì không thể mô tả áp lực mạnh mẽ của khí thế kia.

Đó là một loại áp lực như bị sư tử nhìn chằm chằm vào lưng, cảm nhận được cả sự chết chóc.

Động tác của Trương Quốc Bảo đột ngột dừng lại, sau đó theo những người khác, khó khăn quay đầu nhìn về phía cửa.

Họ chỉ nhìn thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi từ ngoài cửa thản nhiên đi vào, vẻ mặt lãnh đạm.

Nhưng trong đôi mắt sâu như sao ấy lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng vô tận, ai cũng có thể nhìn ra được người thanh niên này đang nổi cơn thịnh nộ.

Trong câu lạc bộ thể hình Phong Minh tự nhiên có rất nhiều người biết người thanh niên này.

Sắc mặt Trương Quốc Bảo thay đổi rõ rệt, vô thức lẩm bẩm: “Anh ta... Cao Phong.."

Người thanh niên vẻ mặt hờ hững này chính là Cao Phong, người vừa mới từ quán cafe Highlands chạy tới.

Nhìn cảnh tượng đang xảy ra lúc này lại quay sang nhìn Trương Quốc Bảo, anh lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Câu lạc bộ thể hình Phi Tốc không cam lòng lại muốn đến đây gây chuyện!

"Anh Phong!"

"Cao Phong?"

Khúc Đại Minh và Kim Tuyết Mai đồng thanh kêu lên.

Khúc Đại Minh không ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt của Kim Tuyết Mai có chút ngạc nhiên. Cao Phong nhàn nhạt gật đầu, không đáp lời đi về phía Trương Quốc Bảo. "Ngươi là Cao Phong?" Đặng Hoàng Phi cười nhạt, nhìn Cao Phong hỏi.

Thái cũng hơi quay đầu lại nhìn Cao Phong, dù sao mục tiêu của chuyến đi này chính là Cao Phong!

Tuy nhiên, Cao Phong không để ý đến bất kỳ ai trong số họ chỉ đi thẳng đến chỗ Kim Tuyết Mai.

"Mày muốn đánh cô ấy?” Cao Phong hờ hững liếc Trương Quốc Bảo.

"Tôi.."

Trương Quốc Bảo cứng người, khi đối mặt với Cao Phong gã ta có chút luống cuống.

“Ai cho mày lá gan dám đánh cô ấy!"

Mà Cao Phong cũng không cho gã ta cơ hội giải thích, đột nhiên anh giơ cánh tay lên, tiếp theo là một cái tát trời giáng vào mặt Trương Quốc Bảo!

"Chát!"

Anh không lưu tình tát gã ta một cái, hung hăng quật Trương Quốc Bảo, biển gã ta thành một con quay, xoay ba vòng tại chỗ.

Kim Tuyết Mai choáng váng, Đặng Hoàng Phi và những người khác choáng váng, Trương Quốc Bảo, người bị tát vào mặt, càng thêm choáng váng.

Cao Phong này điên cuồng quá đi!

Anh xuất hiện cho đến bây giờ còn chưa được một phút đồng hồ vậy mà đã ra tay đánh người rồi.

Chẳng lẽ anh không nhìn thấy Đặng Hoàng Phi có bao nhiêu người sao?

Chẳng lẽ anh không thấy rằng Đặng Hoàng Phi đã chuẩn bị mà đến sao? Sao anh không sợ gì cả vậy?

"Đừng sợ, anh ở đây." Cao Phong xoay người nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa mái tóc dài của Kim Tuyết Mai.

"Anh... có rất nhiều người ở đây” Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên.

Mà trong trái tim cô lại sinh ra một cảm giác an toàn vô cùng.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía Thái.

"Cao Phong, dám làm trò trước mặt tao, còn đánh người của tao, tao thấy rằng mày đang đi tìm cái chết!” Thấy mình bị Cao Phong bỏ qua, Đặng Hoàng Phi lập tức đứng dậy hét lớn.

Cao Phong dừng chân lại, xoay người nhìn Đặng Hoàng Phi nói: “Đừng có gấp, chờ một lát thế nào cũng có phần của mày thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi