RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Một khi những lời này được nói ra, mọi người xung quanh đều không nói nên lời.

Không chỉ muốn đánh người của anh mà còn đánh luôn anh, câu này cuồng vọng kiêu ngạo biết bao nhiêu chứ?

Sau khi Cao Phong nói xong, anh quay lại và đi thẳng về phía Thái.

"Trước khi tôi đi đến đó, tốt hơn hết là anh nên thu chân lại đi." Cao Phong thờ ơ nhìn Thái.

Thái hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Cao Phong lóe lên một chút.

Với nhãn lực của anh ta, đương nhiên có thể thấy được thực lực của Cao Phong nhất định không thấp.

Mặc dù thân thể của Cao Phong dường như không cường tráng bằng Khúc Đại Minh, nhưng thực lực của Cao Phong có lẽ mạnh hơn Khúc Đại Minh gấp nhiều lần!

Thái vốn dĩ luôn coi thường tất cả không thèm để ai vào mắt nhưng vào lúc này trong mắt lại có một chút thận trọng.

Cao Phong, không phải là người đơn giản.

Tuy nhiên, câu đầu tiên đã sai khiến anh ta, muốn anh ta nói gì nghe nấy thì sẽ không có khả năng rồi.

"Cao Phong.” Kim Tuyết Mai nhịn không được nhỏ giọng hô lên một tiếng.

Cô tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Thái, hiện tại nhìn thấy Cao Phong muốn ra tay với Thái, trong lòng làm sao không lo lắng cho được?

Tuy nhiên, Cao Phong cho cô một ánh mắt yên tâm rồi tiếp tục đi đến đó.

Bắt nạt Kim Tuyết Mai, không được.

Bắt nạt những người anh em của Cao Phong cũng không được!

Mà Khúc Đại Minh là người anh em được Cao Phong chấp thuận.

Mọi người đều không nói được một lời, lúc này ngay cả Đặng Hoàng Phi cũng ngậm miệng.

Mọi người có thể thấy rằng cuối cùng thì trận đấu của Cao Phong và Thái vẫn phải diễn ra!

Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm bước đến chỗ Thái rồi liếc nhìn Khúc Đại Minh đang bị Thái giẫm lên lưng mình, trong mắt anh toát ra sự tức giận nhàn nhạt.

"Cút đi!"

Một giây tiếp theo, Cao Phong quát lớn một tiếng, bàn tay phải của anh nắm lại thành một nắm đấm, sau đó hung hăng vung nó về phía Thái.

Vừa ra tay đã biết có phải là người trong nghề hay không.

Cao Phong vung nắm đấm ra, một sức lực to lớn ẩn chứa trong nắm đấm, tốc độ nhanh đến kinh hoàng, khiến tinh thần của Thái cũng bị chấn động.

Trong mắt của Thái hiện lên chút sợ hãi, anh ta vội vàng giơ nắm đấm lên, chuẩn bị đón lấy một đấm của Cao Phong.

Cả hai đều không né tránh, họ cùng chọn cách dùng cứng đối cứng.

Mọi người chung quanh ngay cả thở cũng không dám thở, mở to mắt nhìn chằm chằm cảnh này.

“Bốp!

Hai nắm đấm va vào nhau, một một âm thanh nặng nề vang lên, nó giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau.

"Bộp bộp bộp bộp bộp!"

Sau một cú đấm, trong nháy mắt phản lực nhanh chóng phát ra.

Thái khó có thể chống đỡ phản lực này anh ta liên tục lui về phía sau năm bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mà Cao Phong chỉ lùi lại một bước, dần dần loại bỏ đi phản lực kia.

Chỉ một cú đấm thôi đã lập tức có thể phân cao thấp!

Mọi người đều bị sốc!

Điều này...

Có vẻ như thực lực của Cao Phong còn mạnh hơn cả Thái?

Kim Tuyết Mai lập tức mở to mắt, nhìn thật kỹ Cao Phong.

Lúc này khí thế Cao Phong vô cùng mạnh mẽ, áp chế Thái người được coi như thần, đây là loại sức mạnh gì?

Giờ phút này, Cao Phong làm gì còn có bóng dáng của người nhát gan ba năm trước?

Trong tình thế này, ai dám nói Cao Phong là kẻ vô dụng?

Cao Phong hơi cúi đầu đưa tay phải ra trước mặt Khúc Đại Minh.

“Cậu đứng dậy được không?" Cao Phong nhìn Khúc Đại Minh.

Khúc Đại Minh nghiến răng, vươn tay nắm lấy tay Cao Phong mượn lực đứng lên, nói: “Anh Phong, em không sao."

"Được, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi." Cao Phong khẽ gật đầu.

Anh sẽ không trách gì Khúc Đại Minh, bởi vì Khúc Đại Minh, cho dù anh ta có mạnh mẽ đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường.

Nhưng Thái này vượt ra ngoài phạm vi người thường, anh ta chính là người được huấn luyện chính quy.

Mà Cao Phong là con cháu của nhà họ Cao nên đương nhiên Cao Phong biết nhiều điều mà người thường không thể biết được.

"Thái dốc hết sức lực tiêu diệt anh ta!" Đặng Hoàng Phi lạnh lùng nhìn về phía bên này.

Về phần Trương Quốc Bảo người bị Cao Phong tát vào mặt, lúc này cũng chỉ thành thật rụt cổ đứng một bên, ngay cả rằm cũng không dám thả.

Ở trước mặt Cao Phong, gã ta không dám ngông cuồng.

Thái khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Cao Phong nói: “Anh rất mạnh, nhưng tôi còn chưa cố hết sức”

"Ồn ào."

Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm, cũng lười nói chuyện với Thái trực tiếp đi về phía anh ta.

Thái cảm thấy nghẹn ở lòng ngực, anh ta có thân phận gì chứ, người bình thường được anh ta nói một câu thì đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh rồi.

Bây giờ khi anh nói chuyện với Cao Phong thế nhưng lại bị anh chế là lắm lời, ồn ào?

“Hừ!” Thái hừ lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra làm dáng chỉnh lại quần áo.

Một bàn tay nằm ngang, một bàn tay nắm chặt, các quyền và chưởng hỗ trợ cho nhau, tiến có thể tấn công và rút lui có thể phòng thủ.

Ngay sau đó, trong mắt Thái lóe lên một tia lạnh lẽo, lòng bàn tay đập mạnh, xẹt qua trước mặt Cao Phong.

Và nắm đấm như búa bổ đó từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt đánh vào eo Cao Phong.

Nắm tay và lòng bàn tay này kết hợp vô cùng chặt chẽ, giống như đã phong tỏa tất cả đường lui của Cao Phong, khiến cho Cao Phong tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Khúc Đại Minh mở to mắt, nếu Thái sử dụng bàn tay này để đối phó với chính mình, thậm chí anh ta cũng không thể ngăn cản trong hai giây.

Khóe miệng của Đặng Hoàng Phi xuất hiện sự giễu cợt, tuy rằng nghe nói Cao Phong này rất cường đại, nhưng trước mặt một cao thủ chân chính như Thái, anh không đáng một đồng.

Người xung quanh nín thở, ánh mắt tập trung vào hai người trong sân.

Nhìn thấy đòn tấn công mạnh mẽ của Thái, trong lòng của Kim Tuyết Mai lập tức căng thẳng.

Trên mặt Thái nở một nụ cười dữ tợn, anh ta chắc chắn rằng bản thân sẽ đánh bại Cao Phong bằng một chiêu.

Lúc này, Cao Phong hơi nhướng mày, hờ hững liếc nhìn Thái.

"Làm màu."

Cao Phong hờ hững nói, trong giây tiếp theo anh lại giơ cánh tay phải lên.

Động tác này dường như đã trở thành động tác thương hiệu của Cao Phong.

Cánh tay của anh xoay tròn, năm ngón tay của anh xếp lại thành chưởng, vung vào Thái.

Núi này cao còn có núi kia cao hơn, câu này chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ.

Tốc độ của Thái đủ nhanh để dẫm nát Khúc Đại Minh, nhưng trước mặt Cao Phong, tốc độ của Thái là quá chậm.

Rõ ràng là Cao Phong đã đợi Thái ra tay sau đó mới ra tay, nhưng đòn tấn công của Cao Phong xuất hiện trước, vô cùng chuẩn xác tát vào mặt Thái.

"Chát!"

Một âm thanh trong trẻo vang lên, nó giống như tiếng vỗ tay, không ngừng quẩn quanh bên tai mọi người.

Đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ của Thái, gặp phải cái tát này cũng đột ngột mà im bặt.

Khí thế không tầm thường trên người anh ta đã bị cái tát này làm tiêu tán, hai mắt mở to, bụm mặt không ngừng lùi lại.

Người trong nghề mạnh mẽ như Thái đã bị Cao Phong dùng một bạt tay ép lui!

"Hút!" Trong lòng của mọi người đột nhiên chấn động.

Thế nào gọi là chênh lệch?

Đây chính là chênh lệch!

Thái, người giống như một vị thần trong tâm trí mọi người, thậm chí ngay cả tóc của Cao Phong cũng không thể chạm được đã bị một cái tát của anh đẩy lùi.

Trong đôi mắt đẹp của Kim Tuyết Mai hiện lên một chút ngoài ý muốn, dù sống với Cao Phong ba năm, cô cũng không biết rằng sức chiến đấu của Cao Phong sẽ kinh khủng đến như vậy.

Trong mắt nhân viên của câu lạc bộ thể hình Phong Minh, bao gồm cả Khúc Đại Minh, lại thắp lên một tia hy vọng.

Cao Phong, hết lần này đến lần khác luôn có thể tạo nên kỳ tích.

Giống như một vị thần chiến tranh bất bại, không bao giờ làm họ thất vọng.

"Mày dám đánh tao?” Thái che mặt trợn to hai mắt nhìn Cao Phong.

Lúc này, anh ta không có một chút bộ dáng của cao thủ, hoàn toàn là một con chó điên mất trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi