Chương 3024
Nhưng anh sai rồi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Cây cao gió ắt sẽ đến.
Anh không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực bắt anh phải làm như vậy.
Nếu anh phải buộc mình trở thành một con quỷ, để có thể bảo vệ sự an toàn của mấy người Kim Tuyết Mai.
Vậy thì Cao Phong sẽ không do dự một chút nào.
“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi…” Những người còn lại mặt tái mét.
Đồng thời trong lòng nảy ra một sự hối hận sâu sắc.
Dáng vẻ của Cao Phong lúc này khiến bọn họ sợ hãi.
Thủ đoạn của Cao Phong lúc này càng làm cho bọn họ sợ hãi không dám nói.
“Anh Phong, em sai rồi, em không nên thu tiền, chúng em không nên giúp bọn họ đối phó với khu dân cư cao cấp Bồng Thiên!”
Một đám người không ngừng cúi lạy với Cao Phong, chẳng khác gì mấy con gà mổ thóc không ngừng.
“Phun!”
Sắc mặt Cao Phong không chút thay đổi, đến mắt cũng không chớp, cây kiếm trong tay lại vung ra.
“Phun!”
Lại là một tên thanh niên khác, cổ họng bị chém trong tích tắc, máu phun ra như mưa.
“Bây giờ chúng mày đã biết tạo muốn hỏi cái gì rồi chứ?”
Lúc này Cao Phong toàn thân đầy máu, tay cầm cây kiếm, nói với giọng khàn khàn.
“Biết rồi ạ, biết rồi ạ, bọn em nói, bọn em nói ạ!”
Lần này, không ai dám nghĩ mình may mắn nữa.
“Đã có người tìm đến chúng em, bảo bọn em đâm xe vào chân núi Bồng Thiên, sau đó diễn cảnh để thu hút sự chú ý của những người phía trên.”
“Chỉ cần bọn em thành công sẽ cho bọn em hai tỷ.”
“Anh Phong, bọn em bị đồng tiền làm mờ mắt, là lỗi của bọn em!”
“Trừ những thứ này ra, bọn em thật sự không làm gì cả, anh Phong, anh tha cho bọn em đi!”
Mười mấy người đều quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy cầu xin Cao Phong tha mạng.
Những dáng vẻ thê thảm đó khiến người nhìn thấy hay nghe thấy đều đau lòng.
Tuy nhiên, trong lòng Cao Phong không có một chút thương hại.
Có một số sai lầm là không thể tha thứ.
Khi họ nhận được hai tỷ thì họ cũng phải dự đoán được vận mệnh của chính mình.
“Hai tỷ…”
“Hai tỷ khiến cho bọn mày đến mạng cũng không cần nữa à?”
“Cái tên Cao Phong của tao đến hai tỷ cũng không bằng à!”
Cao Phong đột nhiên thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng.
Cao Phong vừa cười vừa chậm rãi nâng kiếm lên, sau đó lòng bàn tay kia cũng ở trên cán kiếm.
Hai tay cầm kiếm, sức mạnh cực lớn, đến xương khớp cũng nhô lên.
“Anh Phong, đừng giết bọn em, bọn em sai rồi, bọn em sai rồi…”
“Anh Phong, ông nội Phong, bọn em đã sai…”
Ai cũng khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha mạng.
Nhưng Cao Phong giả vờ coi như không nhìn thấy nghe thấy gì cả.
Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc Kim Tuyết Mai bị bắt đi, sự đau buồn và tức giận trong lòng anh dâng lên đến cực điểm.
Lúc này, anh cần phải trút giận!
Anh cần phải trút giận bất chấp mọi thứ!
“Sai rồi, thì đi chết đi!”
Cao Phong hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cán kiếm, dùng hết sức lực toàn thân, một kiếm chém ngang.
Ánh sáng của thanh kiếm chói mắt đó, như thể quét qua cả ngàn quân, mang theo khí thể sát phạt mạnh mẽ, một lần chém đến mười mấy người.
“Phụt! Phụt! phụt!”