Chương 3091
Bất kì một người nào trong đội hộ vệ cũng được tuyển chọn cực kì tỉ mỉ, hết vòng này đến vòng khác.
Thậm chí có rất nhiều người còn từng được ra chiến trường giết địch, từng tham gia vào chiến tranh thật sự.
Thế nhưng bấy giờ, đối mặt với tên Cao Phong chẳng khác gì ác ma đến từ địa ngục máu thế này, họ lại sợ…
Nỗi sợ đến từ tận đáy lòng.
Cao Phong mạnh mẽ, Cao Phong khủng bố cùng với sự kiên cường, thể sống chết không lùi bước của anh nữa…
Một một tính cách, mỗi một biểu hiện đều khiến tất cả bọn họ giật mình kinh hãi!
Đội hộ về nhà họ Diệp gần một trăm người, bây giờ sau một trận huyết chiến thì chỉ còn sót lại hơn hai mươi người.
Còn Cao Phong thì vẫn sừng sững không ngã như cũ.
Trong tình huống đó thì làm gì có ai không hoảng hốt được cơ chứ?
“Nào, tiếp tục!” Cao Phong cong môi lên, đột nhiên hít sâu một hơi và leo về phía những người còn lại.
“Rầm!” Chẳng mấy chốc thì lại là một phen hỗn chiến.
Thế nhưng dù rằng Cao Phong tập võ từ nhỏ, thể chất cực kì mạnh mẽ nhưng suy cho cùng thì anh vẫn là một người bình thường.
Trước đó, bọn họ vẫn cố gắng chống đỡ nhưng bấy giờ thể lực lại dần dần cạn kiệt.
Dù là tốc độ phản ứng hay sức mạnh để vung kiếm lên cũng không thể bằng được trước đó.
Đối diện với anh là những hộ vệ tinh anh của nhà họ Diệp, nếu như đánh tay đôi thì hẳn là chẳng có một kẻ nào có thể đánh lại Cao Phong.
Thế nhưng bọn họ thắng ở chỗ đông người.
Dù có đánh luân phiên thì Cao Phong vẫn dần dần bị mài mòn đến tình trạng kiệt sức, sau đó bị người tôi chém giết.
“Keng keng!” Bỗng nhiên có hai tên áo đen nhanh chóng giơ kiếm lên, một trái một phải nhanh chóng tấn công.
Cao Phong không tránh được, chỉ có thể liên tục lùi về phía sau và giơ kiếm lên để cản lại.
Có mảnh vải đen trói chặt thanh kiếm lại nên không còn tình huống nó rời khỏi tay nữa.
Thế nhưng bởi vì thể lực không thể gắng gượng được nữa nên chẳng những tốc độ vung kiếm lên chậm lại rất nhiều mà sức mạnh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.
“Keng! Keng! Keng!”
Đúng lúc đó, một thanh niên áo đen bất ngờ vung nắm đấm lên, đấm mạnh vào ngực Cao Phong.
Mỗi một cú đấm đều đánh vào miệng vết thương của Cao Phong.
Cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan đó thấm đến tận xương tủy, khiến Cao Phong phải hít lấy khí lạnh.
Miệng vết thương đang chảy máu không ngừng rồi, bấy giờ lại trúng thêm hai đấm mạnh thật mạnh thì chẳng khác gì đang xát muối lên vết thương.
“Bộp bộp bộp!” Cuối cùng thì Cao Phong cũng không thể gắng gượng được nữa, cứ lùi lại không ngừng.
Thanh kiếm trong tay cũng kéo một vệt dài trên đất tạo thành tiếng vang chói tai.
“Cao Kình Thiên! Đi chết đi!”
Một thanh niên với dáng người khôi ngô vạm vỡ lao tới, chẳng nói chẳng rằng lao vụt với tới tốc độ cực nhanh từ vài mét.
Vọt đến với tốc độ rất nhanh, cơ thể nhanh chóng nhảy lên và đấm một cú thật mạnh vào ngực Cao Phong.
“Bốp bốp!” Một cú đấm không hề nương nhẹ một tí nào, ngay chính giữa ngực Cao Phong.
“A!” Cao Phong không thể nhịn được hét lên thật to, cả người cũng đánh mất kiểm soát lùi lại mấy bước.
“Hư!” Cao Phong nghiêng về một phía, liên tục hít sâu.
Cùng lúc đó, anh giơ tay trái ra che kín miệng vết thương trên ngực, sắc mặt trắng bệch.
Chiến đấu lâu như vậy, lại chảy rất nhiều máu tươi.
Nếu đổi thành bất kì một người nào thì chắc bây giờ cũng đã không thể đứng được nữa rồi.
Nhưng Cao Phong vẫn đứng rất thẳng, một tay cầm kiếm cố gắng cầm cự, giữ vững thăng bằng cho cơ thể.
Cuối cùng anh vẫn đứng thẳng dậy.
Thế nhưng lưng cũng hơi cong xuống, hơn nữa còn run run.
Dường như bây giờ chỉ cần mỗi một cơn gió thôi là đủ để thổi anh ngã xuống đất.
“Tranh thủ cơ hội này, lấy mạng tên đó! Giết nó đi!”