Chương 3092
Kẻ giơ chân đá Cao Phong lùi lại đột nhiên hét lên thật to, sau đó giơ con dao trong tay lên, vọt về phía Cao Phong.
Còn lại hơn mười hộ vệ nhà họ Diệp cũng nhanh chóng lao lên.
Từ đầu đến cuối cứ bị Cao Phong đè đầu cưỡi cổ đánh khiến trong lòng bọn họ cảm thấy uất ức khó chịu không thể tả nổi.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để trút giận thì làm sao bọn họ bỏ qua cho được?
Hơn hai mươi người giơ dao kiếm trong tay lên, nhào tới như sói đói, chém về phía Cao Phong.
Không có bất kì người nào dám nghi ngờ, nếu như hơn hai mươi người này cùng ra tay một lúc thì chắc chắn Cao Phong sẽ bị chém thành miếng vải rách trong nháy mắt.
Hơn hai mươi người cùng đâm vào người thì chắc Cao Phong sẽ thành thịt vụn luôn ấy chứ nhỉ?
Bấy giờ, tim của rất nhiều người dâng lên đến cổ họng.
Tuy mặt Liễu Tông Trạch không có biểu cảm gì đặt biệt, nhưng cũng đã chậm rãi đặt tay lên khẩu sóng chuẩn bị bóp cò.
Không chỉ riêng mình Liễu Tông Trạch và rất nhiều binh sĩ Phong Hạo cũng đã lặng lẽ mò tay vào vũ khí nóng trong tay mình.
Nếu như đó là khoảnh khắc sống còn của Cao Phong thì chắc bọn họ chẳng rảnh để quan tâm đến quá nhiều thứ như thế.
Cái gì mà cá cược với cả quy tắc, đặt trước mặt tính mạng của Cao Phong thì những thứ đó chẳng là gì cả.
“Dừng tay!”
Đúng lúc đó thì bỗng nhiên có một tiếng quát mắng vang lên.
Hơn hai mươi hộ vệ của nhà họ Diệp nghe thấy giọng nói đó thì đột nhiên dừng bước, không dám đi tới.
Bởi vì giọng nói đó chính xác là giọng ông cụ nhà họ Diệp.
Mọi người cũng hơi khó hiểu nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Chỉ có mỗi mình Cao Phong vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc, tranh thủ cơ hội lần này, liên tục hít sâu để điều chỉnh hơi thở.
Tranh thủ khoảng thời gian không dễ gì có được này để cố gắng hết sức, lấy lại thể lực.
“Cao Phong, cậu vẫn còn muốn cố nữa ư?” Thái độ của ông cụ Diệp cực kì ngạo nghễ, vẻ mặt đầy tự tin như thể ông tôi đã ăn chắc được Cao Phong, dường như trong mắt ông tôi thì Cao Phong chỉ là một con kiến.
Là loài động vật nhỏ bé có thể giết chết bằng một đầu ngón tay.
“Chưa thấy được vợ mình thì tôi sẽ không dừng lại.”
Cao Phong không hề ngẩng đầu lên, cắn răng trả lời, anh vừa nói vừa nắm chặt mảnh vải đen đang buộc vào tay.
“Ngông cuồng! Cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.”
“Nể tình những người đi trước của nhà họ Cao, những người đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này, tôi có thể cho cậu một cơ hội.”
Trong mắt ông cụ nhà họ Diệp là vẻ khó lường, trông cứ như đang trêu tức.
Nghe đến đó, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông cụ nhà họ Diệp vài giây.
Không biết vì sao, Cao Phong cứ có cảm giác ánh mắt của ông cụ nhà họ Diệp lúc này trông cực kì trêu ngươi.
Thế nhưng đằng sau vẻ trêu ngươi đầy khó chịu đó là một thứ gì đó rất khác.
Thế nhưng Cao Phong của giờ phút này không thể nhìn thấu và cũng không thể suy nghĩ ra được.
“Cơ hội gì?” Cao Phong nhíu mày hỏi.
“Chỉ cần bây giờ cậu quỳ gối xuống cầu xin tôi là được!”
“Cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi buông tha cho cậu, xin lỗi tất cả mọi người nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Mặt khác, cậu còn phải mang theo cả nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng cúi đầu trước nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Nếu như cậu có thể làm được những điều tôi nói thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng, có lẽ nếu như tâm trạng tôi vui vẻ còn cho cậu biết về tin tức của Kim Tuyết Mai đấy.”
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt cứ bí ẩn kỳ lạ nhìn Cao Phong.
Ông tôi vừa mới nói xong thì rất nhiều người đằng sau Cao Phong đã không thể thở nổi.
Nhất là đám người Liễu Tông Trạch, một đám hận nghiến răng nghiến lợi.
Thân phận của Cao Phong là gì?
Bắt Cao Phong phải quỳ xuống xin lỗi nhà họ Diệp, cầu xin bọn họ tha thứ và còn muốn cả nhà họ Cao phải cúi đầu với nhà họ Diệp?