Chương 3099
Bây giờ lại phải đối đầu với Vũ Siêu thì anh phải lấy niềm tin và hi vọng để đánh à?
—-
“Bây giờ cậu vẫn có cơ hội chủ động nhận thua để tránh trường hợp lát nữa nắm đấm không có mắt, xảy ra chuyện gì đó không hay.” Ánh mắt ông cụ nhà họ Diệp vẫn bình thản nhìn Cao Phong, giọng điệu có vẻ trêu tức.
Trong lòng Cao Phong dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Thì ra tất cả những điều này đều là kế hoạch của ông tôi.
Đầu tiên là để một đám hộ vệ nhà họ Diệp mài mòn thể lực và sức chiến đấu của anh rồi mới cho cận vệ bên cạnh mình ra tay hòng cho anh một kích trí mạng.
Tính toán hay ho thật!
Đúng là con cáo già sống lâu thanh tinh!
Năm đó ông tôi đã cử người đuổi giết mẹ Kim Tuyết Mai thì cũng không phải là một người hiền lành nhân từ gì cho cam.
Mấy lão già này, chẳng có một người nào là quả hồng mềm dễ nắn bóp.
“Tôi sẽ không nhận thua.”
Cao Phong cắn chặt răng, trả lời từng chữ một.
“Thế cậu có dám đánh một trận với Vũ Siêu không?” Ông cụ nhà họ Diệp hờ hững hỏi.
“Thế thì chiến một trận! Tới đi!”
Cao Phong đột nhiên lui về phía sau vài bước, căm tức nhìn Vũ Siêu.
“Ông chủ, tôi đi đây.” Vũ Siêu xoay người cúi xuống chào ông cụ nhà họ Diệp.
Ông cụ thoáng do dự vài giây rồi chậm rãi giơ tay ra vỗ vai Vũ Siêu hai cái.
“Hả?” Vũ Siêu sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Hai người nhìn nhau khoảng chừng vài giây.
Vài giây qua đi, Vũ Siêu bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vũ Siêu biết rồi thưa ông chủ!”
“Chắc chắn tôi sẽ không để cho ông phải thất vọng đâu.”
Vũ Siêu nói xong lập tức xoay người đi về phía Cao Phong.
“Nể tình bây giờ tình trạng sức khỏe cậu không được tốt nên tôi cho phép cậu dùng đến vũ khí.”
“Cậu Cao Phong, tôi cho cậu ba…”
“Xoẹt!” Vũ Siêu còn chưa nói tròn câu thì Cao Phong đã nhanh chóng lao tới tấn công, vung kiếm chém tới.
“Cậu…” Vũ Siêu khẽ nhíu mày, đành phải nuốt những lời chưa kịp nói hết vào trong, nghiêng người tránh né.
Thế nhưng Cao Phong cứ bám riết mãi không ngừng, cố gắng dồn sức đánh Vũ Siêu, thanh kiếm liên tục vung lên.
Anh biết rõ bản thân mình không còn kiên trì được bao lâu nữa nên chỉ có thể dùng hết tất cả mọi sức lực cuối cùng, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết Vũ Siêu.
Dù có thành công hay không thì anh cũng sẽ không chấp nhận từ bỏ.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!” Hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác được tung ra, Vũ Siêu lại hoàn toàn không có ý định đánh trả, chỉ thoải mái né đi.
Như thể tốc độ đó của Cao Phong chỉ là thứ vớ vẩn của con nít trong mắt ông tôi.
Bấy giờ, trong lòng Cao Phong là cảm giác uất nghẹn.
Vết thương trên người lại bắt đầu chảy máu không ngừng, mỗi lần anh sử dụng lực thì nó lại phát đau như đang xé rách da thịt.
Rõ ràng anh có thể sử dụng tốc độ nhanh hơn nhưng bây giờ đây mọi thứ đều không như ý muốn.
“Cậu Cao Phong, cậu nghe tôi nói trước đã…”
“Soạt!” Vũ Siêu vừa mới đứng vững, còn chưa nói hết một câu thì nhát kiếm tiếp theo của Cao Phong đã chém tới.
Anh như kẻ điên, hoàn toàn không muốn nghe xem Vũ Siêu muốn nói gì.
Mỗi nhát kiếm đều nhằm vào điểm yếu của Vũ Siêu để ra tay, chẳng nương nhẹ nương nặng gì.
Vũ Siêu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể né tránh nhát kiếm đó.
Sau đó ông tôi tìm được cơ hội vung một cú đấm ra đánh vào cổ tay Cao Phong.
“Bốp!” Trông có vẻ như Vũ Siêu chỉ đánh vu vơ một cú vậy thôi nhưng nó lại cất giấu sức mạnh cực kì lớn khiến cơ thể Cao Phong nhanh chóng mất đi thăng bằng, ngã ngồi xuống đất.
“Anh Phong! Đừng đánh nữa!”