RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3100

“Rõ ràng bọn họ đang muốn ức hiếp anh!”

“Anh đánh được Vũ Siêu rồi nói không chừng lại có thêm mười Vũ Siêu chạy ra đánh anh đấy!” Liễu Tông Trạch hét lên.

Anh tôi đã nhận ra rồi, nhà họ Diệp ở thủ đô có quyền có thế có nhiều thứ thật đấy, nhưng đi cùng với nó là cái mặt còn dày hơn cả tường thành, đúng là không ai bằng.

Thế nhưng dường như Cao Phong không hề nghe thấy, anh ngồi dưới đất thở hổn hển để lấy hơi rồi lại đột nhiên đứng dậy, lao về phía Vũ Siêu.

Vũ Siêu đang muốn nói chuyện nhưng giờ cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể bắt đầu đối chiến với Cao Phong.

“Bốp!” Vũ Siêu tùy tiện tung ra một cú, trông có vẻ tốc độ không được nhanh lắm nhưng Cao Phong lại không cách nào né đi được.

Nếu như anh vẫn còn sức thì dù Cao Phong không thể nghiền nát Vũ Siêu cũng có thể tránh né được một cú đấm như thế.

Thế nhưng bây giờ đây, với tình trạng sức cùng lực kiệt của Cao Phong bây giờ thì dù trong đầu anh nghĩ mình phải phản ứng thì cơ thể cũng không thể bắt kịp/

Một cú đấm đánh thẳng vào ngực Cao Phong.

“Bịch bịch bích” Cao Phong bị đấm liên tục lui về phía sau mấy bước liền mới vất vả đứng vững.

“Chỉ cần cậu có thể tiếp được ba chiêu của tôi và vẫn có thể đứng lên thì tôi sẽ cho cậu qua cửa ải lầm này.”

Vũ Siêu hờ hững chắp hai tay sau lưng, đứng tít trên cao nhìn Cao Phong dưới đất với thái độ ngạo nghễ.

“Ha ha…” Cam Phong chậm chạp giơ tay lên lau máu tươi bên khóe miệng, cười lạnh.

“Tôi không cần sự thương hại của các người.”

“Tôi lại càng không cần sự bố thí đó.”

“Người con gái của tôi, tôi có thể tìm về bằng chính sức mình.”

Cao Phong gào lên đầy giận dữ, anh đột nhiên vung thanh kiếm lên, tiếp tục xông về phía trước.

“Bốp!” Vũ Siêu lại tung thêm một cú đấm vào bụng Cao Phong.

Bấy giờ, dường như Cao Phong đang cố tình để cho ogn6 tôi đánh trúng, sau đó thanh kiếm trong tay đột nhiên chém tới.

“Soạt!” Thanh kiếm lướt qua, Vũ Siêu vội vàng tránh né.

Thế nhưng Cao Phong lại đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, cộng thêm chiều dài của thanh kiếm thì dù tốc độ của Vũ Siêu có nhanh cách mấy thì cũng không thể tránh né được hoàn toàn.

“Xoẹt!” Lưỡi kiếm nhanh chóng lướt qua cánh tay Vũ Siêu, khoảnh khắc nó cắt vào lớp vải thì cánh tay Vũ Siêu cũng xuất hiện một vết thương.

Vũ Siêu chịu đau nhíu mày lại, giơ đùi phải lên đá về phía Cao Phong.

“Bộp!” Cao Phong đứng yên tại chỗ, không né không tránh, dùng cơ thể mình chịu đòn đá đó.

Tay phải nắm chặt kiếm, vung lên.

Vũ Siêu trợn trừng hai mắt.

Đúng là Vũ Siêu có thể đá bay Cao Phong nhưng sau đó thanh kiếm của Cao Phong cũng sẽ để lại một vết thương trên người ông tôi.

“Không muốn sống nữa ư?” Vũ Siêu vội vàng rụt đùi phải lại, sau đó lùi lại tránh né.

Tất nhiên Cao Phong sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh tranh thủ lúc ông tôi đang tránh né để lấy mạng.

Trong lúc đó, thanh kiếm trong tay Cao Phong đã lao tới, mũi kiếm đâm thẳng về phía trước.

Vũ Siêu nhíu mày lại thật chặt, ông tôi thấy luống cuống chân tay vì tính cách ngang bướng cứng cỏi của Cao Phong lúc này.

Dù ông tôi có am hiểu hết tất cả các chiêu thức của võ công thì Cao Phong cũng không ra đòn theo lối mòn cũ, lần nào anh cũng dồn đối thủ vào chân tường bằng cách riêng của mình.

Nhắm thẳng đến vị trí yếu nhất, giết người!

Cao Phong hoàn toàn không thèm quan tâm tới việc mình đã bị Vũ Siêu đánh trúng, bấy giờ anh đã rơi vào trạng thái liều màng, đủ có bị Vũ Siêu đánh trúng thì cũng phải chém một nhát vào người ông tôi.

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Cao Phong liên tục chém mấy nhát kiếm liền nhưng Vũ Siêu đã thoải mái tránh né hết tất cả.

Sau mấy nhát kiếm tốc độ bùng nổ đó thì động tác của Cao Phong cũng chậm dần lại.

Vũ Siêu tìm được cơ hội, tay phải đột nhiên siết chặt lại thành đấm và dùng hết sức vung lên.

“Bốp!”

Một cú thật mạnh đấm vào phần hông Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi