RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3197

“Được, yên tâm đi.” Cao Phong khẽ gật đầu.

“Đúng rồi, Tuyết Mai làm kiểm tra xong rồi, cô ấy không sao cả.”

Nghe thấy Cao Phong nói vậy, hai người Diệp Thiên Long cũng thở ra một hơi.

“Tốt tốt, vậy bộ râu này của tôi phải giữ lại để chơi với cháu ngoại rồi.”

Diệp Thiên Long đưa tay sờ sờ râu dưới càm, giọng nói rất nghiêm túc.

“Vậy thì ông phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đấy.”

“Đến lúc đó, một đứa ngồi bên trái, một đứa ngồi bên phải nắm râu ông chơi rồi.” Cao Phong nhịn cười nói.

“Cậu có ý gì thế?”

Diệp Thiên Long hơi sửng sốt một chút, sau đó im lặng khoảng mấy giây mới đột nhiên trợn to hai mắt.

“Rầm!”

Chỉ thấy Diệp Thiên Long từ trên ghế đứng bật dậy, trừng to mắt nhìn Cao Phong.

“Không sai, là sinh đôi.” Cao Phong khẽ cười.

“Bốp!”

Diệp Thiên Long chợt vỗ tay, sau đó kích động đi qua đi lại trong phòng.

Nói không hề khoa trương, hiện tại Diệp Thiên Long vui vẻ giống như một đứa trẻ con vậy.

“Ha ha, sinh đôi. Sinh đôi, con gái của tôi thật lợi hại, thật lợi hại quá mà.”

“Đến lúc đó, chẳng phải tôi sẽ một tay ôm một đứa sao?”

Diệp Thiên Long không ngừng đi qua đi lại trong phòng, trong miệng còn lẩm bẩm không dứt.

Mọi người đều nói Diệp Thiên Long cả đời sung sướng, đứng ở vị trí trên cao nhưng dưới gối lại không con không cháu.

Trăm năm sau, thậm chí ngay cả người mặc đồ tang cho ông ta cũng không có.

Thế nhưng lúc này chẳng những ông ta đã tìm được con gái mình mà còn sắp nghênh đón cháu ngoại sinh đôi nữa.

Loại cảm giác này, cho dù là ai cũng sẽ kích động đến mức không nói nên lời mà thôi.

Trọng Dương Bình cũng thật lòng vui vẻ thay cho Diệp Thiên Long và Cao Phong.

“Ông khống chế tâm trạng một chút đi, Tuyết Mai còn đang nghỉ ngơi ở cách vách đấy.” Cao Phong không nhịn được nhắc nhở một câu.

“Đúng đúng đúng, tôi sẽ nhỏ giọng một chút, tôi sẽ khống chế một chút.”

Diệp Thiên Long vội vàng buông nhẹ bước chân, sau đó ngồi xuống ghế hít sâu mấy hơi mới chậm rãi đè nén tâm trạng kích động xuống.

“Chẳng phải phía trên đã phái người đến rồi sao?”

Thấy Diệp Thiên Long đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh, Cao Phong mới hỏi ra chuyện này.

Nghe thấy Cao Phong hỏi như vậy, Diệp Thiên Long và Trọng Dương Bình nhìn nhau, sau đó đều khẽ gật đầu.

“Cao Phong, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt đấy.”

“Vốn dĩ tôi nghĩ chờ đến khi cậu hết bệnh thì sau này sẽ nói với cậu nhưng mà bây giờ không nói không được.”

Giọng nói của Diệp Thiên Long vô cùng nghiêm túc giống như chuyện tiếp theo ông ta nói vô cùng nghiêm trọng vậy.

Nghe thấy Diệp Thiên Long nói như vậy, Cao Phong điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, cũng thay thành vẻ mặt nghiêm túc hơn.

“Lần này, phía trên có thể sẽ bắt cậu để làm gương, coi như giết gà dọa khỉ.”

Diệp Thiên Long vừa dứt lời đã khiến trong lòng Cao Phong thầm chấn động.

“Vậy là sao?” Cao Phong khẽ cau mày.

Diệp Thiên Long sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới lên tiếng: “Ngày hôm qua ông Trần đã tạm thời rút lui là bởi vì ông ấy không ngờ cậu sẽ ra tay.”

“Đặc biệt là Khối tập đoàn Đế Phong và Khối liên minh thương mại Kiên Thành Kinh Đô. Hai Khối liên minh thương mại lớn này, có thể nói hiện tại đã nắm giữ hai đường dây kinh tế của Việt Nam rồi.”

“Nếu như không có hai khối này thì nền kinh tế của Việt Nam ít nhất sẽ thụt lùi hơn ba mươi năm.”

“Vì thế cuối cùng ông ấy đã vì toàn cục mà từ bỏ nhà họ Đặng.”

“Nhưng chuyện này cũng không chứng tỏ ông ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu, cũng không có nghĩa là phía trên sẽ không trừng phạt cậu.”

“Nếu như không trừng phạt cậu thì chẳng những quần chúng sẽ không phục mà sau này còn có rất nhiều người lớn mật làm bậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi