RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Nếu như bị đâm trúng, các cơ quan nội tạng đều sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng. "Âm!" Cao Phong lần nữa vươn tay ngăn lại.

Thế nhưng, mặc dù Cao Phong đã kẹp cổ tay Lê Trọng Việt, nhưng mũi dao sắc nhọn vẫn đâm xuyên qua gần ba phân!

Cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, máu cũng chảy ra từ miệng vết thương.

Cao Phong cảm nhận được cơn đau đớn kích phát, cơ thể vốn đã kiệt sức, lập tức cũng trở nên kích thích tiềm lực.

"Cút ra!" Cao Phong hét lớn, trở tay kẹp cổ tay Lê Trọng Việt, ra sức vặn một cái.

"Răng rắc!” Cổ tay Lê Trọng Việt bị Cao Phong trực tiếp vặn đến biến dạng, con dao găm trong tay cũng tuột ra.

Cao Phong đưa tay ra đón lấy không chút do dự, sau đó đôi mắt lộ ra một tia hờ hững, một tay đâm tới phía trước.

"Hự!"

Con dao găm đâm xuyên qua cổ tay Lê Trọng Việt một cách chính xác, Lê Trọng Việt càng thêm kêu la thảm thiết.

Cao Phong lúc này cũng cực kì giận dữ, gần như mất đi lí trí.

Nếu anh không ra tay độc ác nữa, anh và Kim Tuyết Ngọc có thể sẽ bị vây ở đây.

Thế là Cao Phong quay người lại không chút do dự, cầm dao găm trong tay quét qua.

"Xoạt xoạt xoạt!"

Ánh sáng của con dao lóe lên, lập tức có vài thanh niên bị đâm vào cánh tay, ôm chặt lấy vết thương gào thét dữ dội.

Sau khi vận động kịch liệt, vết thương ở bụng dưới và ngực càng thêm đau, nhưng Cao Phong lúc này vốn không có thời gian chú ý đến.

Mượn con dao găm trong tay, Cao Phong chốc lát đã quật ngã bảy tám tên.

Tổng cộng có hơn hai mươi người, cộng thêm một vài thanh niên trẻ tuổi bị đánh bại trước đó, đã bị Cao Phong trực tiếp đánh bại xấp xỉ hai mươi người.

Cao Phong cố nén cơn đau do vết thương gây ra, vươn tay nắm lấy quần áo của Lê Trọng Việt, kéo Lê Trọng Việt về phía mình, nhắm con dao găm vào Lê Trọng Việt.

"Hôm nay tao sẽ không động vào mày, dẫn người của mày mau cút đi!" Cao Phong thở hổn hển, trầm giọng nói.

"Mày... Mày..." Lê Trọng Việt lúc này kinh hồn bạt vía.

Cao Phong vốn không nhiều lời, cầm con dao găm đâm vào chân Lê Trọng Việt.

"A!" Lê Trọng Việt lại lần nữa hét thảm lên, sau đó vội vàng nói: "Tao cút! Tao cút, thả tao ra!"

Cao Phong đẩy Lê Trọng Việt về phía đám người đó, cầm con dao găm trên tay lạnh lùng nhìn mọi người.

Lê Trọng Việt vừa kêu la thảm thiết, vừa nghiến răng nhìn Cao Phong, sau đó vẫn không dám để người của anh ta tấn công Cao Phong nữa, được người mang ra khỏi phòng.

Nếu vết thương của anh ta không mau chóng xử lý, nói không chừng có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Sau khi Lê Trọng Việt cùng đám người rời đi, Cao Phong vẫn ngạo nghễ đứng đó, khoảng chừng một phút sau, sau khi xác định được Lê Trọng Việt và đám người của anh ta đã đi xa, anh lúc này mới đột nhiên ngồi phịch xuống giường.

Chiến đấu liên tục, cộng thêm hai vết thương trên cơ thể, cho dù là người sắt đá, lúc này cơ thể cũng không thể không suy yếu đi.

Cao Phong nghỉ ngơi một chút, nhìn Kim Tuyết Ngọc ở trên giường, vẫn còn đang hôn mê.

“Anh sẽ bảo vệ em an toàn." Cao Phong vươn tay đắp chăn lên người Kim Tuyết Ngọc, lấy áo khoác lại, lúc này mới cúi đầu kiểm tra vết thương.

Vết thương ở phần bụng dưới vẫn ổn, không sâu lắm.

Nhưng vết thương ở phần ngực thì tương đối sâu, lúc này vẫn chảy một chút máu, anh phải đến bệnh viện để băng bó một chút.

Thế nhưng Cao Phong vẫn không vội vàng rời đi, mà vẫn yên lặng ngồi bên cạnh.

Nếu để Kim Tuyết Ngọc ở đây một mình, anh nhất định sẽ không yên tâm.

Cao Phong đang suy nghĩ xem anh nên giải thích chuyện này với Kim Tuyết Ngọc như thế nào.

Nếu nói với cô rằng anh đã nhận được tin cho nên đến cứu cô, liệu cô có tin thái độ của mình không?

Cao Phong đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, Kim Tuyết Ngọc tuyệt đối sẽ không tin anh.

Đến lúc đó sẽ không cách nào giải thích được sao Cao Phong lại tìm được đây.

Ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ rằng Lâm Thiên Hùng sẽ báo tin cho anh, làm sao Kim Tuyết Ngọc có thể tin được?

May mắn thay, Lâm Thiên Hùng bí mật báo tin, nếu không, hậu quả không thể lường được... Cho nên chuyện này không được để lộ bản thân.

Nếu không sẽ chỉ thêm phiền phức, mà Cao Phong ghét nhất chính là phiền phức.

Cao Phong yên lặng chờ đợi mười phút, cố nén cơn đau trên người, đợi đến khi Kim Tuyết Ngọc có dấu hiệu tỉnh lại, anh mới chậm rãi đứng dậy.

"Khụ, khụ khụ ..." Kim Tuyết Ngọc ho khan hai tiếng, Cao Phong không còn do dự nữa, xoay người bước ra ngoài cửa.

Kim Tuyết Ngọc đang nằm trên giường mơ hồ mở mắt ra liếc nhìn thấy Cao Phong ở bên này.

Vẫn chưa kịp nhìn rõ, Cao Phong đã mở cửa bước ra ngoài.

Giống như một người anh hùng gan dạ hoàn thành xong nhiệm vụ, bóng lưng trông rất cô đơn, hiu quạnh, che giấu công lao và danh tiếng!

Cao Phong chậm rãi đi xuống lầu, đi tới giữa đại sảnh.

Các nhân viên trong đại sảnh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy quần áo trên người Cao Phong rách nát, còn có vài vệt máu.

Cao Phong đi tới trước quầy lễ tân nói với nhân viên thu ngân: "Phòng 302 ở trên lầu, các cô tìm mấy cô gái đến đó xem một chút đi!"

Nói xong câu này, Cao Phong không do dự, xoay người rời khỏi khách sạn.

Nhân viên thu ngân sững sờ khoảng chừng bảy tám giây, sau đó mới đột nhiên có phản ứng, vội vàng dặn dò nhân viên thu ngân khác, "Mau lên! Đi lên đó xem có phải là đã xảy ra chuyện gì phải không!"

"Vừa rồi có rất nhiều người xuống, bây giờ trên cơ thể người này lại bị thương, trên lầu chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện gì vậy? Trên màn hình giám sát tất cả đều bình thường!" Một nhân viên thu ngân khác nhìn vào màn hình giám sát, trả lời có chút khó hiểu.

Nhân viên thu ngân thoáng nhìn một cái, sau đó quơ quơ trước màn hình máy tính và nói: "Trời ơi! Đã bảo cô là đừng nghịch điện thoại mà. Màn hình giám sát này đã bị đơ từ lúc nào rồi, hoàn toàn không có chuyển động gì cả!"

"Nhanh lên, lên lầu xem một chút đi."

Nhân viên thu ngân khác sững sờ một lúc rồi sau đó vội vã gọi hai dì quét dọn chạy nhanh lên lầu.

Trong phòng 302.

Kim Tuyết Ngọc từ từ mở mắt, quan sát xung quanh một chút.

Sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, Kim Tuyết Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt.

Sau đó vội vàng xốc chăn lên, củi đầu xuống nhìn, cả người càng thêm trắng bệch như bị điện giật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi