RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chỉ thấy Cao Phong đưa tay lấy một chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, bất thình lình đập mạnh xuống phía trước.

“Bịch! Rầm!” Chiếc đèn ngủ bằng thủy tinh đập vào đầu một thanh niên, trong nháy mắt đã vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ.

"Cao Phong, mày chính là thằng ngu, mày có biết là Kim Tuyết Ngọc đã nói với bọn tao rằng mày là một tên bỏ đi không?"

"Mày chẳng qua chỉ là một đồ bỏ đi ở trong mắt Kim Tuyết Ngọc, còn tới quan tâm cô ta sao?" Lê Trọng Việt chửi ầm lên.

"Cô ấy có thể không coi là tao anh rể nhưng tao sẽ luôn coi cô ấy như em gái, Lê Trọng Việt, tao sẽ bắt mày phải trả giá." Cao Phong lạnh lùng nói, không nhìn lại.

“Mẹ kiếp! Đánh nó, vây đánh nói cho tao, Lê Trọng Việt hét lớn.

Trong phút chốc, tất cả mọi người lại bước lên phía trước, đồng thời xông lên tấn công mạnh mẽ về phía Cao Phong.

Cơ thể Cao Phong rèn luyện hàng ngày và thực lực của bản thân cũng không yếu.

Không những không yếu mà còn đủ mạnh để vượt qua rất nhiều người.

Nếu không, làm sao Triệu Thiết Hào, người kế nhiệm nhà họ Triệu kia có thể vô cùng thất vọng?

Tuy nhiên, dù mạnh đến đâu cũng chỉ ở phạm vi của người bình thường.

Hai tay khó đánh bại bốn tay, anh hùng

không ngăn nổi bầy sói. Khi một mình Cao Phong đối mặt với hàng chục thanh niên, bản thân cũng có áp lực.

Hơn nữa, lúc này không gian trong phòng chật chội, khó có thể mở rộng nắm đấm, cùng với việc bảo vệ Kim Tuyết Ngọc ở phía sau, Cao Phong có chút choáng ngợp.

Kết quả là, Cao Phong càng lộ ra vẻ căng thẳng.

Chỉ trong thời gian ngắn, trên người Cao Phong đã trúng mấy nắm đấm, chiếc áo ngắn tay giá rẻ cũng bị đạp hai dấu chân.

Nhưng Cao Phong hoàn toàn không thể lùi lại, bởi vì phía sau chính là Kim Tuyết Ngọc, vì vậy chỉ có thể đứng tại chỗ chống lại mấy chục người.

Mấy chục người trực tiếp đánh luân phiên, mỗi lần đều có hơn chục người cùng nhau hung hãn tấn công hướng tới Cao Phong.

Cho dù Cao Phong có mạnh mẽ đến đâu nhưng đối mặt với tình hình như vậy cũng có phần bất lực.

"Ha ha! Cao Phong, bố mày hôm nay không những muốn lấy được Kim Tuyết Ngọc mà còn muốn trả thù tất cả những chuyện trước đây."

"Chính là vì mày nên cậu Huy mới đánh tao trước mặt mọi người, bố mày không quên.”

Nhìn Cao Phong bị đánh không còn sức lực, Lê Trọng Việt cười toe toét và đứng dậy khỏi mặt đất.

Cao Phong hoàn toàn không có thời gian trả lời, một khi có chút phân tâm thì có cả tá nắm đấm sẽ đánh tới tấp lên người.

"Cút ra!"

Cao Phong hét lên một tiếng và dùng một nắm đấm quét ngang qua, mặt của năm sáu thanh niên bị cú đấm mạnh mẽ này của Cao Phong đánh trúng.

Mấy thanh niên liên tục bị đánh thô bạo rút lui nhưng đối phương có quá nhiều người, ngay lập tức lại có người xông lên, tiếp tục đập mạnh vào Cao Phong.

"Cao Phong, tao hôm nay sẽ cho mày thấy, tao sẽ chơi đùa Kim Tuyết Ngọc như thế nào, để mày cảm nhận cảm giác tra tấn cả về tinh thần và thể xác, ha ha." Lê Trọng Việt cười haha, lại bước lại gần bên người Kim Tuyết Ngọc.

“Lê Trọng Việt, nếu như mày thực sự dám động vào cô ấy thì Cao Phong tao dùng hết sức lực cũng sẽ nhổ tận gốc nhà họ Lê mày ra khỏi thành phố Hà Nội."

"Cả thế giới này cũng không có chỗ cho nhà họ Lê mày nương tựa đâu." Cao Phong đá vào một thanh niên trước mặt rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lê Trọng Việt.

Hai thanh niên lợi dụng cơ hội này, vùng lên kẹp vào cổ Cao Phong.

"Ha ha! Mẹ kiếp, mày có thể sống sót ra ngoài rồi nói." Lê Trọng Việt cười lớn. "Hôm nay tao sẽ đánh mày thành đồ tàn phế trước, sau đó sẽ cho mày tận mắt chứng kiến ta chơi đùa cùng Kim Tuyết Ngọc như thế nào.”

"Sau đó, tao sẽ đem chuyện này đổ tội lên người mày, ha ha ha.”

Lê Trọng Việt giống như một tên biến thái, càng nói càng phấn kích, ngay tức khắc chộp tới Kim Tuyết Ngọc.

"Chó má."

Cao Phong đột nhiên khoác qua vai người thanh niên đang kẹp cổ anh, trực tiếp quảng mạnh về phía trước.

"Bịch! Phù phù!"

Thanh niên này bị Cao Phong ném ra ngoài rất mạnh, ngay lập tức hạ gục hai người thanh niên.

Cao Phong không bị kìm kẹp, đột nhiên nhảy lên giường, một chân đá vào mặt Lê Trọng Việt.

Lê Trọng Việt vội vàng tránh né nhưng hoàn toàn không nhanh bằng tốc độ của Cao Phong, anh ta đã bị một chân của Cao Phong đá trúng vào mặt, lại lần nữa bị ngã trên mặt đất.

"Đệt mợ chó má, đồ chó má..." Lê Trọng Việt sờ sờ miệng của mình, không những chảy ra máu mà còn bị đạp rơi mấy cái răng, trong lòng càng thêm tức giận.

Sự tức giận đến tột độ cộng thêm tác dụng của thuốc đã khiến Lê Trọng Việt hoàn toàn mất đi lý trí.

Lê Trọng Việt nghiến răng, trực tiếp rút dao găm từ thắt lưng ta, sau đó nhìn chằm chằm đi về phía Cao Phong.

Cao Phong lúc này hoàn toàn không để ý đến Lê Trọng Việt phía sau, dù anh có ba đầu sáu tay cũng khó có thể lo lắng về tất cả tình hình trong phòng cùng một lúc.

Phía trước là hàng chục thanh niên đang không ngừng lao vào đánh anh, đằng sau là Kim Tuyết Ngọc cần phải bảo vệ, bên cạnh còn có Lê Trọng Việt nhìn chằm chằm vào anh, một mình Cao Phong sao có thể lo được?

Lúc này, hàng chục thanh niên cũng tức giận.

Mặc dù đã bị Cao Phong quật ngã bảy tám người nhưng vẫn còn hơn chục thanh niên tấn công Cao Phong ngày càng dữ dội hơn.

Cao Phong dần dần không chống đỡ lại được, điều này càng làng tăng thêm khí thế của những người trẻ tuổi đó.

"Cao Phong, đi chết đi."

Đúng lúc này, một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên sau lưng Cao Phong.

Cao Phong đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cả người đều là cảm giác khủng hoảng vô cùng bao quanh.

Trực giác cho anh biết rằng có nguy hiểm đằng sau anh.

Vì vậy Cao Phong không quan tâm đến những nắm đấm đánh tới, lập tức xoay người nhìn về phía sau.

Nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên, Lê Trọng Việt cầm một con dao găm sắc bén, lập tức đâm vào bụng của Cao Phong.

Mắt Cao Phong đột nhiên mở to, theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng phía sau là quân địch nhiều vô kể, làm sao có thể lui về phía sau nửa bước?

"Đi chết đi.” Đôi mắt Lê Trọng Việt đỏ hoe, giống như dã thú, đột nhiên đâm về phía Cao Phong.

Cao Phong không thể lùi lại vì vậy anh đưa tay ra ngăn cản cổ tay của Lê Trọng Việt.

Nhưng, đòn tấn công bất ngờ này của Lê Trọng Việt vẫn dùng mũi dao đâm xuyên qua

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi