RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3334

Một tay Lâm Thừa Khải chạm vào vũ khí, cơ thể bị kéo căng.

Mặc kệ Cao Phong là ai, thời khắc này anh ta muốn lấy mệnh lệnh của ông Trần làm chuẩn.

Nếu ông Trần ra lệnh giết chết Cao Phong, như vậy ông sẽ không chút do dự ra phát đạn.

“Reng reng reng!”

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, điện thoại trên bàn vang lên dồn dập.

“Hô!”

Trong lòng Cao Phong không kìm nén được thở phào một hơi.

Động tác của ông Trần cũng hơi dừng lại, sau đó một tay nhận điện thoại.

“Alo.”

Giọng nói ông Trần bình tĩnh, alo một tiếng vào điện thoại.

Nhưng sau hai giây, bỗng nhiên ông Trần đứng thẳng người, một tư thế nghiêm tiêu chuẩn, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía trước, cơ thể đứng thẳng tắp.

Lâm Thừa Khải cũng không nói hai lời, đứng thẳng người theo, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Vâng, mời ngài nói.”

Ông Trần gần chín mươi tuổi, ai lại có thể khiến ông ta kính xưng một tiếng này?

Cao Phong không biết.

Có lẽ Lâm Thừa Khải cũng không biết.

Chỉ có chính ông Trần biết, người ở bên kia điện thoại đang thực sự bực mình kinh khủng cỡ não.

“Tình huống đặc biệt, đối xử đặc biệt.”

Tiếng nói bên kia điện thoại, vô cùng trầm ổn nói ra tám chữ.

“Rõ!” Ông Trần lập tức trả lời.

“Ông có kế hoạch thì áp dụng sớm một chút.”

“Tôi cảm thấy vẫn còn thể.” Giọng nói trầm ổn kia lại nói lần nữa.

“Rõ!”

Ông Trần gật đầu lên tiếng lần nữa, không dám có một chút cãi lời.

Sau đó bên kia cúp điện thoại, ông Trần mới thở dài một hơi, chậm rãi để điện thoại xuống.

“Lạch cạch!”

Microphone để ở trên máy điện thoại, sắc mặt ông Trần trắng bệch.

Sau đó, ánh mắt ông Trần cực kỳ phức tạp nhìn về phía Cao Phong.

Cho dù ông ta không cam tâm, cũng không thể không đưa ra lựa chọn như vậy.

Nhưng mà thế này cũng tốt.

Nếu người kia đã lên tiếng vậy thì cũng không tính là ông Trần ông sợ Cao Phong.

Cho nên cuộc điện thoại này cũng coi như là tìm cho lão Trầm một cái bậc thang.

“Cao Phong.” Ông Trần kêu lên một tiếng.

“Kẻ hèn ở đây.”

Cao Phong rất bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm gì, dứt khoát đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào ánh mắt ông Trần.

“Tôi vì Thống Đốc, cũng oai phong xông pha chiến trường sáu mươi năm.”

“Cậu đe dọa tôi chính là tội chết.”

“Bây giờ tôi có thể bảo người ta chém cậu, tôi muốn nhìn xem những người kia của cậu, có dám làm giống như bọn họ nói hay không!”

Dường như ông Trần hạ quyết tâm rất lớn, quát lên một tiếng với Cao Phong.

Cao Phong khẽ cau mày, chắc là kịch bản cũng không viết thế này!

Nhưng mà Cao Phong suy nghĩ khoảng chừng hai giây, sau đó mới cẩn thận quan sát biểu cảm của ông Trần một chút. Anh nhíu chặt chân mày rồi từ từ giãn ra.

“Ông Trần, tôi cảm thấy việc đã đến nước này rồi, chúng ta cần phải công bố rõ ràng với toàn thành phố.”

Nét mặt Cao Phong ung dung, giọng nói ổn định.

Một câu nói của anh thôi nhưng cũng khiến cho ông Trần cảm thấy không biết phải làm sao.

Thằng nhóc này lại có suy nghĩ sâu xa như vậy à?

“Cậu có ý gì?” Ông Trần khẽ cau mày.

Cao Phong đứng khoanh tay, cả người đứng thẳng như thân súng, ánh mắt nhìn thẳng vào ông Trần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi