RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3343

Giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến cho Lâm Thừa Khải sợ đến nỗi tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chú Trần, cháu, cháu…”

“Cao Phong vốn là một tên phản động, nhà họ Diệp còn bao che cho anh ta. Cháu nhìn không thuận mắt nên…”

Lâm Thừa Khải sợ hết hồn hết vía nhưng vẫn muốn giải thích.

“Vô liêm sỉ!”

Ông Trần đập mạnh lên mặt bàn, kêu lên đầy tức giận. Lúc này, Lâm Thừa Khải sợ tái mặt.

“Cho dù Diệp Thiên Long có mắc phải tội lớn tày trời đến mức nào đi chăng nữa thì chức vị của ông ấy vẫn không hề thay đổi. Ông ấy vẫn là một Trung tướng.”

“Ở trước mặt ông ấy, cậu vĩnh viễn chỉ là cấp dưới của ông ấy mà thôi. Ai cho cậu lá gan này thế?

“Có phải ngày thường, tôi nuông chiều cậu quá rồi hay không?”

Ông Trần nói một tràng khiến cho Lâm Thừa Khải răng run cầm cập.

Còn Cao Phong lại ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn, chuyện gì cũng phải có mức độ.

Còn cách xử sự của Lâm Thừa Khải này đã đi quá giới hạn này rồi.

“Cao Phong, cậu muốn xử lý như thế nào?”

Ông Trần xoay đầu lại, nể mặt Cao Phong nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, cau mày nhìn Lâm Thừa Khải.

Lúc này, Lâm Thừa Khải đối mặt với Cao Phong trong hai giây. Khóe miệng giật giật nhưng vẫn im lặng cúi đầu.

Trong lòng Lâm Thừa Khải, chợt nhớ tới một câu nói mà trước đây Cao Phong từng nói.

Lúc trời quang sống có tình, trời mưa sẽ mượn được dù.

Hy vọng Tướng Lâm anh cả đời này vĩnh viễn không gặp phải trời mưa.

Còn bây giờ, ngày mưa của Lâm Thừa Khải đến rồi…

Trước đó, anh ta không hề nương tay với Cao Phong. Bây giờ, anh ta dựa vào đâu mà lại mong Cao Phong sẽ hạ thủ lưu tình với mình cơ chứ?

“Chuyện của tôi thì có thể dễ dàng bỏ qua.”

“Nhưng mà là chuyện của Trung tướng Long thì buộc phải nói cho rõ ràng.”

Hai tay Cao Phong thong dong đặt sau lưng, nhìn Lâm Thừa Khải nói.

“Rõ ràng cái gì?” Ông Trần hỏi.

“Tôi muốn anh ta tự mình đến trước mặt Trung tướng Long nhận lỗi, cúi người nhặt quân lệnh ba sao của Trung tướng Long lên rồi trả lại bằng hai tay.”

Ánh mắt Cao Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Thừa Khải, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

“Được thôi.”

Ông Trần không nói nhiều lời, trực tiếp thay Lâm Thừa Khải đồng ý.

Ném quân lệnh ba sao xuống đất, đây là phạm vào tội chết.

Cao Phong đã lùi một bước, đưa ra yêu cầu như vậy với Lâm Thừa Khải đã là nương tay với anh ta lắm rồi.

Lâm Thừa Khải nào dám nói thêm gì nữa, vội gật đầu đồng ý.

Nhưng mà trong lòng Lâm Thừa Khải giống như một mớ hỗn độn, vô cùng rối rắm.

Trước khi anh ta đưa Cao Phong đến gặp ông Trần, anh ta vẫn còn vênh váo, hất cằm sai khiến như vậy, căn bản là chẳng thèm coi Cao Phong ra gì.

Thậm chí ở trong mắt anh ta, Cao Phong chỉ là một thằng nhà quê chất đất mắt toét mà thôi.

Còn bây giờ, cái thằng nhà quê chất đất mắt toét này lại đạp hiên ngang đạp lên đầu anh ta.

Thậm chí bây giờ, ông Trần càng coi trọng Cao Phong hơn.

“Đừng chỉ đồng ý xuông như vậy, chuyện này nhất định phải đi làm ngay.”

“Cho dù chuyện này có không liên quan đến Cao Phong thì việc mà cậu làm vốn không đúng rồi.”

“Cho dù không đáng tội chết thì cũng là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.”

Ông Trần hừ lạnh một tiếng, chỉ trích Lâm Thừa Khải.

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

“Ông Trần, đừng tức giận.”

Lâm Thừa Khải than nhẹ một tiếng, chỉ có thể cúi đầu đồng ý tất cả.

Ông Trần gật đầu một cái rồi cũng không nói thêm gì nữa, pha một bình trà mới rồi lại mời Cao Phong ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi