RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3344

“Bây giờ, có phải là đã có thể uống trà của tôi rồi hay không?” Ông Trần hỏi đầy hàm ý.

“Vừa rồi, tôi đã uống một tách trà rồi.”

Cao Phong ho nhẹ một tiếng, vội vàng trả lời, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Ông Trần chậm rãi khoát tay, nói: “Trà nguội lạnh vị không còn ngon nữa. Cho nên, làm chuyện gì cũng phải biết nắm bắt cơ hội, nắm bắt đúng thời cơ.”

“Chỉ có như vậy mới đạt được nhiều hơn, có nhiều hơn.”

Nghe ra hàm ý ám chỉ vô cùng rõ ràng trong câu nói của ông Trần, Cao Phong không khỏi dở khóc dở cười.

“Ông Trần, đạo lý này, tôi hiểu.”

“Ngài yên tâm đi, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện này. Đến lúc đó, cho dù quyết định của tôi có là gì thì tôi cũng sẽ đến gặp mặt ngài lần nữa.”

Những lời này của Cao Phong vô cùng thành khẩn, ông Trần cũng khẽ gật đầu.

Sau khi trải qua chuyện này, tấm màn ngăn cách giữa hai người họ cũng dần dần biến mất tăm hơi.

Còn ông Trần sau khi nói chuyện phiếm với Cao Phong thì lại xuất hiện một cảm giác nói chuyện với con cháu.

Mặc dù tuổi của Cao Phong không lớn lắm nhưng mà lúc nói chuyện trên trời dưới biển cùng ông Trần cũng nói rất ít.

Nhưng tùy ý nói một câu thôi cũng là một lời nhận xét vô cùng độc đáo, gãi đúng chỗ ngứa, làm cho người khác không ngừng suy tư hồi lâu.

“Cao Phong, cậu có biết, trong quân đội có hai loại nhân tài không?”

Ông Trần nhìn Cao Phong hồi lâu, bỗng nhiên buông ra một câu hỏi như vậy.

“Tôi không biết.” Cao Phong trả lời đúng sự thật.

“Vậu cậu gọi điện thoại trước đi, bảo những người đó của cậu nên thu tay lại rồi.”

Ông Trần không gấp gáp giải thích nhưng lại nói một câu thúc giục.

Cao Phong hơi sững sờ, sau đó anh vẫn lấy điện thoại di động ra, đưa ra mệnh lệnh rồi cúp máy.

Xem ra, mặc dù ông Trần trước giờ rất cường thế nhưng ông ta cũng không dám coi thường lực lượng của Cao Phong ở đây.

Cao Phong ra lệnh một tiếng, những lực lượng kia rối rít quyết định trở về trước.

Điều này càng khiến cho ông Trần không nén nổi xúc động.

“Trong quân đội chia ra hai loại tướng và soái.”

“Người làm tướng, thống lĩnh cả một phe, vượt qua bao nhiêu chông gai, đem quân đánh giặc.”

“Người xưa có câu, người có thể dẫn binh được gọi là tướng, người có thể lãnh đạo tướng chính là soái.”

“Quân lính thì dễ có chứ cả vạn người mới có một tướng.”

“Hơn nữa còn là soái tài ba thì lại cực kỳ hiếm thấy.”

“Tôi dẫn binh nhiều năm như vậy rồi, số lượng soái tài ba chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Ông Trần hình như là có chút cảm khái, nói một tràng dài.

Cao Phong khẽ gật đầu, nhưng mà cũng không hoàn toàn có thể hiểu được ý của ông Trần.

“Cao Phong, cậu chính là một vị soái tài ba.”

“Là một vị soái xuất chúng, là người xuất sắc.” Ngay sau đó, ông Trần liền mở miệng nói.

Cao Phong hơi sững sờ, sau đó khoát tay nói: “Ông Trần, ngài quá khen, tôi không chịu nổi đâu.”

“Là cậu quá khiêm tốn mới đúng.”

Ông Trần khoát tay, không thảo luận về đề tài này nhiều nữa.

Hai người lại nói chuyện rất lâu, Cao Phong mới được cho phép rời khỏi nơi này.

Dù sao thì nếu như anh không trở về sẽ có rất nhiều người liên quan đến anh, lo lắng cho anh.

“Trước khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, cậu cũng không cần phải phất cờ rống trống ở bên ngoài.”

“Dù sao thì vẫn còn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cậu, chờ cậu đưa ra câu trả lời.”

“Cho nên, trong lòng cậu phải hiểu rõ.” Trước khi Cao Phong đi, ông Trần gợi ý cho Cao Phong một câu.

Cao Phong khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Bây giờ thì địa vị của anh vẫn tương đối lung lay.

Dù sao thì chuyện Cao Phong làm loạn ở Thủ đô là chuyện mà không ai có thể xóa sạch được.

Cho nên, có không ít cặp mắt đều đang dòm ngó Cao Phong.

Trước khi giữ Cao Phong và ông Trần chưa có một kết quả chắc chắn, Cao Phong khẳng định không thể gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi