Chương 3352
“Bốp.”
Một hai bàn tay chậm rãi đưa qua, sờ vào hộp đồ ăn trong tay Kim Tuyết Mai.
“Không sao đâu dì Trương, tôi vẫn ăn được tiếp. Tôi phải ăn, phải chăm sóc tốt cho bản thân rồi đợi anh quay về.”
Kim Tuyết Mai hơi sững sờ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đưa tay giằng lại hộp đồ ăn.
“Anh đút cho em ăn.”
Một giọng nói đau lòng vang lên khiến cho Kim Tuyết Mai lập tức sững sốt
Sau đó, trong miệng Kim Tuyết Mai còn đang nhai thức ăn, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lại.
Mặt ủ dột như hoa gặp mưa, nước mắt giàn giụa, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Nhưng mà sau khi nhìn rõ mặt người trước mắt, Kim Tuyết Mai lập tức ngây người, sau đó trợn tròn mắt nhìn.
Lúc này, Cao Phong cứ một tay bưng hộp cơm như vậy, đứng ở bên cạnh Kim Tuyết Mai, khóe miệng lộ ra nụ cười nhìn Kim Tuyết Mai.
Mặc dù trên mặt Cao Phong đang nở nụ cười nhưng trong đôi mắt kia vẫn tràn đầy sự đau lòng.
Những người giúp việc ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau đó lại yên lặng rút lui.
“Cao… Cao Phong?”
Khóe miệng Kim Tuyết Mai run rẩy, dường như không dám tin vào mắt mình, từ từ xòe tay ra.
Vốn định sờ lên mặt Cao Phong nhưng vẫn chưa đến gần gương mặt của Cao Phong đã vội vàng rụt tay về.
Cô sợ tất cả mọi thứ trước mắt, bao gồm cả Cao Phong cũng chỉ là một giấc mơ.
Cô càng sợ hơn, tất cả những thứ này thật ra chỉ là ảo ảnh hư vô, nếu như mình tùy tiện chạm vào sẽ rất dễ tan vỡ.
Nhưng mà bàn tay của Kim Tuyết Mai vừa mới rụt tay về một nửa, Cao Phong lại chủ động xòe tay ra, nắm lấy tay Kim Tuyết Mai. Sau đó từ từ chạm lên mặt mình.
Cảm nhận được nhiệt độ từ trong lòng bàn tay của Cao Phong, mắt Kim Tuyết Mai mở ta ra.
Không phải là ảo giác!
Cao Phong, thật sự đã trở về rồi sao?
Cho đến khi bàn tay của Kim Tuyết Mai hoàn toàn trùm lên trên mặt Cao Phong, cô mới dám tin, Cao Phong thật sự trở về rồi.
“Cao Phong, anh về rồi. Là anh, thật sự là anh.”
Kim Tuyết Mai vô cùng kích động, trực tiếp đứng lên, nhào vào trong lồng ngực Cao Phong.
Cao Phong ném hộp đồ ăn qua một bên, hai tay ôm chặc lấy Kim Tuyết Mai, nhẹ nhẹ vỗ sau lưng cô.
Mấy người giúp việc của nhà họ Diệp nhìn nhau rồi lẳng lặng đi ra ngoài, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Bọn họ không cần biết tại sao Cao Phong lại về đây.
Bọn họ chỉ biết là, bây giờ chính là thế giới riêng của hai người Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
“Cao Phong, anh trở lại rồi. Em, em thật sự rất lo lắng cho anh.”
Kim Tuyết Mai dính chặt vào lồng ngực Cao Phong, không thể đè nén được nỗi kích động trong lòng.
Nhưng mà ngay thời khắc này, không còn là đau lòng khổ sở nữa mà chính là niềm vui sướng thật sự.
“Anh về rồi, anh về rồi, đừng lo lắng. Sau này, anh vĩnh viễn…”
Cao Phong nói tới đây lại bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Anh vốn định nói với Kim Tuyết Mai rằng, sau này anh vĩnh viễn ở bên cạnh Kim Tuyết Mai, không bao giờ rời xa.
Nhưng anh chợt phát hiện, anh vốn không có tư cách nói những lời này.
Bởi vì nếu như anh thật sự đồng ý quyết định của ông Trần thì anh còn phải rời xa Kim Tuyết Mai thêm một lần nữa, tới vùng biên giới quét sạch bọn phản động.
Trừ chuyện này ra, trước kia Cao Phong cũng đã từng nói với Kim Tuyết Mai rất nhiều lần rằng, anh sẽ mãi mãi không rời xa cô nữa.
Nhưng vẫn như bình thường, Cao Phong lại nuốt lời thêm một lần nữa.
Cả đời Cao Phong dài đằng đẵng, đồng ý làm chuyện của người khác, dốc hết sức mình để hoàn thành. Nhưng chỉ có duy nhất chuyện này là cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể hoàn thành được.
Còn Kim Tuyết Mai thì từ trước tới nay vẫn chưa từng oán hận nửa lời, vẫn yên lặng chờ đợi.
Một lòng bầu bạn bên cạnh anh.
Nếu như anh đi, em vẫn sẽ yên lặng chờ đợi.