RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3353

Không ồn ào không ầm ĩ, hiểu chuyện đến nỗi làm cho người khác phải đau lòng.

“Được rồi, ăn cơm trước đi, để thêm thì nó nguội lạnh mất.”

Cao Phong vừa đỡ Kim Tuyết Mai dậy, vừa từ từ ngồi xuống ghế sa lon.

Kim Tuyết Mai gật đầu đầy nặng nề, kéo cánh tay của Cao Phong, có nói gì cũng không chịu buông ra.

Không ai có thể hiểu được tâm trạng của Kim tuyết Mai bây giờ kích động đến nhường nào.

Lúc Cao Phong bị còng tay đưa đi, Kim Tuyết Mai vô cùng tuyệt vọng.

Thậm chí cảm thấy còn cảm thấy, cả thể đời này muốn gặp lại Cao Phong cũng sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.

Mà lúc này, Cao Phong bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy, làm sao lại không khiến cho cô kích động chứ?

Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ vô cùng kích động như vậy thôi.

“Nào, ăn cơm thôi. Chúng ta thong thả vừa ăn vừa nói nha.”

Cao Phong đưa tay ra, phủi một hạt cơm còn dính lại trên mặt Kim Tuyết Mai, cười nói.

“Được, ăn cơm thôi.”

Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu, giống như là một đứa trẻ, vui vẻ chắp tay ra sau lưng, chờ Cao Phong đút cơm cho.

Sau khi Cao Phong thấy Kim Tuyết Mai, trong lòng anh yên tâm hơn nhiều, mỉm cười trò chuyện cùng Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai vừa ăn cơm vừa tò mỏ, đặt ra một loạt các câu hỏi cho Cao Phong.

“Cao Phong, bây giờ rốt cuộc là như thế nào?”

“Ông Trần có muốn đối phó anh hay không? Hai người đã nói gì thế? Sao anh có thể khiến cho ông ta bằng lòng thả anh chứ?”

Kim Tuyết Mai vừa ăn cơm, vừa liên tục ném ra mấy câu hỏi cho Cao Phong.

Cao Phong đang đút cơm cho Kim Tuyết Mai, động tác hơi ngừng. Sau đó, trong lòng ngầm suy xét một chút, nghĩ xem làm sao để nói chuyện này với Kim Tuyết Mai.

Chuyện này, nhất định là không thể lừa được.

Nếu như Cao Phong thật sự đồng ý với ông Trần, đến biên giới chiến đấu, bảo vệ cho sự an toàn của Việt Nam thì nhất định sẽ phải rời ra Kim Tuyết Mai lần nữa.

Cho nên, chuyện này căn bản không có cách nào giấu giếm cả.

“Ông Trần có chuyện cần anh đi làm thay.”

“Bây giờ, anh vẫn đang suy nghĩ, cho nên tạm thời được quay về.” Cao Phong nhẹ giọng giải thích.

Nghe đến đây, tâm trạng Kim Tuyết Mai vốn còn đang vui vẻ lại ỉu xìu.

Vậy có phải là, chuyện của Cao Phong vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn không?

Trước đó Kim Tuyết Mai còn tưởng rằng, Cao Phong có thể trở lại là bởi vì đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện đâu vào đó.

“Chuyện gì cơ? Có nguy hiểm hay không? Mất bao lâu?”

Kim Tuyết Mai không ăn cơm nữa, lại luôn miệng hỏi Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhàng đặt đũa xuống, trong lòng cũng vô cùng rối rắm.

Với lực lượng gần một trăm năm mươi binh sĩ trong tay Cao Phong, muốn quét sạch những kẻ phản động ở biên giới thật ra cũng không phải là chuyện khó khăn.

Quan trọng hơn chính là, nếu như Cao Phong thật sự đi thì chính là tay cầm Thượng Phương bảo kiếm. Có cả Việt Nam làm hậu thuẫn cho anh, một mình anh chống trả.

Khi đó, căn bản Cao Phong không cần phải có bất kỳ lo sợ nào, muốn giết là giết. Dù sao thì cũng là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.

Nhưng mà những chuyện như vậy, không phải là chạm một cái là xong.

Muốn quét dọn sạch sẽ bè phái phản động, chấn uy biên cương thì cũng phải cần đến dăm bữa nửa tháng, thậm chí là cả tháng.

Nếu mà nói như Kim Tuyết Mai, có nguy hiểm hay không…

Đương nhiên là có rồi.

Chỉ cần ra chiến trường thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Dù là đám người Long Tuấn Hạo có bảo vệ Cao Phong tốt thế nào đi chăng nữa thì bom đạn chiến trường không có mắt.

Chẳng ai dám bảo đảm mình có thể an toàn một trăm phần trăm.

“Cao Phong, tại sao anh lại không nói chuyện? Anh đừng lừa gạt Tuyết Mai em nữa, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi