Bảy chữ to "Câu lạc bộ thể hình Phong Minh" đập vào mắt của Khúc Đại Minh.
"Đi vào xem xem." Cao Phong xoay chìa khóa xe trên ngón tay, cười nói.
Ánh mắt của Khúc Đại Minh nhìn chằm chằm vào bảy chữ to ấy thật lâu rồi mới chậm rãi bước vào phòng.
Đầy đủ các loại dụng cụ thể hình được bày trong phòng, trang trí khiến cho khách bước vào cảm thấy rất thoải mái, diện tích cũng vô cùng lớn.
Bởi vì phòng tập chưa khai trương nên đại sảnh vẫn trống trải vô cùng, bởi vậy làm cho người ta cảm thấy phòng tập càng rộng hơn.
Một phòng tập thể hình ở Hà Nội như thế này không thể mua với giá mười mấy tỷ được.
"Diện tích 2000m2, thiết bị đều là do chủ cũ lưu lại về cơ bản thì đầy đủ. Như thế nào, vừa lòng không?" Cao Phong đi vào.
"Anh Phong, cái này ..." Khúc Đại Minh ngạc nhiên nhìn Cao Phong.
"Không sai, chỗ này từ giờ là của em." Cao Phong gật đầu. Khúc Đại Minh đứng lặng người, im lặng một lúc rồi lắc đầu. "Em không cần đâu."
Cao Phong biết chắc là Khúc Đại Minh sẽ không tùy tiện nhận những thứ anh tặng, nhưng chuyện này anh ấy cũng đã suy nghĩ kỹ.
Bây giờ Khúc Đại Minh rất cần tiền, nhưng nếu như Cao Phong trực tiếp đưa tiền cho anh ta, anh ấy sẽ càng không chịu nhận.
Nhưng Cao Phong biết Khúc Đại Minh rất cần tiền nên mới dùng cách này để giúp đỡ anh ta.
Nếu như không phải vì vậy, Cao Phong làm sao có thể phơi bày tài sản ra trước mặt Khúc Đại Minh.
"Bệnh của mẹ cậu ngày càng nghiêm trọng, chuyện này cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ." Cao Phong từ từ nói.
"Cho dù như thế em cũng không thể nhận, cái này quá quý giá." Khúc Đại Minh kiên định lắc đầu từ chối.
"Anh ăn chùa uống chùa của cậu ba năm trời, que nướng lon bia cậu đều chia cho anh một nửa, anh cho cậu có mỗi cái này thì có là gì đâu?"
"Đừng có nói là que nướng lon bia không đáng tiền, anh biết đó là tất cả những gì em có lúc ấy"
"Cho nên đừng khách sáo với anh." Cao Phong dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. "Thật ra phòng tập thể hình này là của bạn anh, nó có việc ra nước ngoài nên tạm thời giao cho anh quản lý, em cứ thoải mái mà làm" Cuối cùng Cao Phong vẫn phải nói dối.
"Thật à?" Khúc Đại Minh có chút nghi ngờ nhìn Cao Phong.
"Thật, hai bọn anh đều là cổ đông, cho nên em không cần phải lo, cứ xem như là làm thuê cho anh đi." Cao Phong gật đầu.
Khúc Đại Minh im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Cao Phong: "Vậy thì em theo anh."
"Phòng tập này mới chỉ là bắt đầu thôi, về sau còn có kế hoạch phát triển cặn kẽ hơn, đến lúc đó anh sẽ cho người nói với em." Cao Phong chuyển chủ đề nói.
"Vâng, anh Phong nói cái gì em làm cái đó." Khúc Đại Minh nói xong rồi hưng phấn đi về phía thiết bị tập thể hình, cái gì cũng thử một lượt.
Cao Phong thản nhiên cười cười, đặt chìa khóa của phòng tập thể hình lên bàn rồi xoay người rời khỏi.
Chuyện bên này không cần anh quan tâm, từ nhân viên tới trang bị, hoạt động khai trương linh tinh đều có trợ lý chuyên nghiệp hỗ trợ.
Anh không cần Khúc Đại Minh có thể tài giỏi làm cái gì, bên Lâm Vạn Quân không bao giờ thiếu những người có tài. Cao Phong chỉ là muốn tính cách trọng tình trọng nghĩa của Khúc Đại Minh.
Anh vốn cảm nhận hết tình đời ấm lạnh nên là cực kỳ coi trọng tình cảm đơn thuần của Khúc Đại Minh.
Buổi tối.
"Anh biết không, hôm nay nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh đi tới công ty nhà tôi đòi lại tiền lễ hỏi." Kim Tuyết Mai bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động tìm Cao Phong nói chuyện, thái độ với Cao Phong cũng dần dần chuyển biến.
"A, lấy về rồi à..." Cao Phong gãi mũi, thầm nghĩ làm sao mà anh không biết được, chính anh ra lệnh cơ mà!
"Đúng thế, lấy về rồi, nói gì mà cậu chủ nhà bọn họ muốn tự tay đưa cho cô gái mình thích." Kim Tuyết Mai gật đầu.
Không đợi Cao Phong nói chuyện, Kim Tuyết Mai bỗng nhiên mím môi nói: "Cậu Cao đó phiền phức thật."
"Khụ, cậu gì đó..., à em gặp cậu Cao đó rồi à?" Cao Phong thắc mắc hỏi. Chẳng lẽ có người giả mạo mình à?
"Tôi chưa gặp anh ta." Kim Tuyết Mai bĩu môi: "Nhưng anh ta muốn tỏ tình cô gái anh ta %3D thích vào mùng tám."
"Mùng tám..." Cao Phong sững sờ: "Mùng tám thì sao?"
Ngày này là ngày anh tỉ mỉ lựa chọn để đón mừng kỷ niệm tròn ba năm, cho Kim Tuyết Mai một sự bất ngờ.
Nhưng mà hình như Kim Tuyết Mai không vui lắm, chuyện gì xảy ra vậy?
"Anh hỏi mùng tám thế nào à? Thôi không nói nữa, đi ngủ!"
Kim Tuyết Mai muốn nói lại thôi, cuối cùng thì cái gì cũng không nói, trùm chăn đi ngủ.
Thật ra cô rất muốn nói rằng, mùng tám là ngày kỷ niệm của chúng ta. Ngày mà mình đón kỷ niệm một cách đơn giản, người ta lại tỏ tình long trọng, ai thoải mái cho được?
Hơn nữa, những người ở Hà Nội có lẽ đã quên chuyện của Kim Tuyết Mai và Cao Phong rồi. Nhưng nếu như nhớ tới mùng tám, bọn họ chắc chắn sẽ lôi ra làm trò cười.
Cao Phong hoang mang không phản ứng kịp, chỉ đành hậm hực đi ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Kim Tuyết Mai ngày càng bận rộn.
Đầu tháng sau là lễ khởi công của bất động sản Phong Mai ở phía bắc, đây là công trình có vốn đầu tư cao, bất cứ quyết định gì cũng phải thật cẩn trọng.
Huống gì là nghi lễ đặt móng tượng trưng cho sự bắt đầu, càng phải cẩn trọng gấp đôi.
Cho nên Kim Tuyết Mai không dám có bất kỳ sơ suất gì, mấy ngày nay đều đang làm việc cao độ.
Cao Phong cũng không có rảnh rang, dưới sự trợ giúp của nhân viên chuyên nghiệp bên Lâm Vạn Quân đưa qua đã cải thiện lại phòng tập thể hình một lần nữa, nhân viên làm việc cũng đã tuyển xong.
Kiều Thu Vân mặc dù có chút ngang ngược nhưng vẫn tuân thủ ước định, rất ít khi can thiệp vào tình cảm của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bây giờ đã ngồi vững ghế tổng giám đốc của xí nghiệp Kim Thiên, bà cũng coi như là mở mày mở mặt.
Quan hệ giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai dịu đi rất nhiều, anh có thể cảm nhận được Kim Tuyết Mai đang dần dần tiếp nhận anh.
Ngày tháng qua nhanh, ba ngày chẳng qua chỉ là chớp mắt, lễ đặt móng ngày kia sẽ cử hành.
Tối hôm nay, Kim Tuyết Mai nhận được điện thoại của Hạ Vy.
"Tuyết Mai, tớ vừa mới nghe được một câu chuyện cười, buồn cười lắm, cậu có muốn nghe không?" Hạ Vy to tiếng nói.
"Chuyện cười gì vậy?" Kim Tuyết Mai không biết nói gì, miệng của Hạ Vy luôn luôn toe toét như thế.
"Lâm Hâm ngu ngốc nói với tớ, đừng có trêu chọc Cao Phong, cậu ta nói thân phận của Cao Phong không đơn giản, phụt!"
"Tớ lúc đó cười gần chết, Tuyết Mai cậu mau nói cho tớ biết, thân phận của chồng cậu có gì không đơn giản, đừng nói với tớ là cậu ấm của nhà giàu bí ẩn nhá, ha ha!"
Hạ Vy nói rồi cười to, hoàn toàn không biết kiềm chế là gì. Kim Tuyết Mai nghe thế thì sững người ra, không kìm được nhìn thoáng qua Cao Phong đang ngồi dưới đất.
Cậu ấm nhà giàu? Lâm Hâm bịa cũng ghê thật, cậu ấm nhà giàu sẽ ở nhà mình ngủ đất ba năm trời?
Kim Tuyết Mai ngồi xếp bằng trên giường, đôi chân trơn bóng cuộn lại, không biết trả lời như thế nào: "Bạn cậu xem TV nhiều quá rồi đúng không? Chúng mình ở với nhau ba năm rồi, tơ không nhận ra anh ấy có gì không đơn giản cả."
"Tớ cũng thấy thế, thôi bỏ đi, mai cậu có rảnh không, đi dạo phố với tớ!"
"Lần trước vẫn chưa đi hết mà các cậu đã về rồi ..." giọng điệu Hạ Vy u oán nói.