Chương 3440
Tất nhiên là Cao Phong sẽ không từ chối, lúc này anh dẫn Kim Tuyết Mai đi tới phía sau hòn đảo của nhà họ Cao.
Đằng trước này thật sự là quá ồn ào náo nhiệt rồi, ít nhiều gì thì phía sau cũng yên tĩnh một chút.
Không bao lâu sau, hai người Cao Phong đã tới gần chỗ từ đường của nhà họ Cao.
“Đi thôi! Để anh dẫn em đến gặp ông nội một chút.”
Cao Phong vỗ vỗ tay, anh kéo bàn tay của Kim Tuyết Mai đi về phía từ đường của nhà họ Cao.
“Được.”
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu.
Cao Phong cũng đã từng nói với cô rất nhiều chuyện về ông cụ Cao.
Cho nên tuy rằng Kim Tuyết Mai chưa từng gặp mặt ông cụ Cao, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng kính nể đối với ông cụ này.
“Anh Phong!”
Mấy người phụ trách trông coi từ đường của nhà họ Cao thấy Cao Phong đi đến, lúc này đều hô lên với vẻ cung kính.
Trước mắt, hầu hết lực lượng bảo vệ vùng biển đảo của nhà họ Cao đều là binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo bổ sung vào những chỗ trống, cho nên tất nhiên cách xưng hô của bọn họ đối với Cao Phong cũng không phải là gia chủ linh tinh gì đó.
Cao Phong gật gật đầu, anh mang theo Kim Tuyết Mai, đi vào bên trong từ đường nhà họ Cao.
Nhìn thấy những tấm linh vị kia của các đời nhà họ Cao, Kim Tuyết Mai cũng sinh ra cảm giác trang nghiên từ tận đáy lòng.
Cô sắp sửa theo họ của Cao Phong rồi, tiến vào trong gia phả nhà họ Cao.
Toàn bộ những linh vị này cũng xem như là linh vị bề trên của cô rồi.
Cao Phong buông tay Kim Tuyết Mai ra, anh châm một nén nhang, lần lượt bái lạy phía trước mỗi một tấm linh vị.
“Các vị cha ông của nhà họ Cao ở trên, con cháu tên là Cao Phong, cháu mang theo vợ mới cưới đến ra mắt các vị cha ông.”
Giọng điệu của Cao Phong rất nghiêm túc, sau đó anh cắm ba cây nhang lên phía trước của từng tấm linh vị.
Khói nhang bay lên trông có vẻ vô cùng khí thế.
“Thơm quá, xem ra các vị cha ông cũng đều rất vừa ý em nhỉ!”
Cao Phong cười nhẹ, anh nói với Kim Tuyết Mai.
Đối với người Việt Nam mà nói, bọn họ cực kỳ chú trọng mấy thứ này, đây là một cách biểu hiện sự tưởng nhớ đến những người đã khuất. Không liên quan gì đến mê tín cả, chỉ là trong lòng có một loại cảm giác được an ủi, đương nhiên Kim Tuyết Mai cũng có thể hiểu được.
Cao Phong làm xong những việc này thì dẫn Kim Tuyết Mai đi tới phía trước tấm linh vị của ông cụ Cao.
“Ông nội!”
“Cháu nội bất hiếu, cháu đưa Tuyết Mai đến thăm ông đây.”
Cao Phong thở dài một tiếng, anh chậm rãi quỳ xuống.
Kim Tuyết Mai cũng là cầm lấy bàn tay của Cao Phong, chậm rãi quỳ gối trên mặt đất.
“Bây giờ cháu đã đánh hạ được thành phố Đà Nẵng rồi.”
“Ban đầu ông bị người khác chú ý và hạn chế, không cho phép người nhà họ Cao đặt chân vào Thủ đô.”
“Mà hiện giờ, cháu nội cũng đã đánh vỡ được tầng gông xiềng trói buộc nhà họ Cao này rồi.”
“Cháu nội nắm trong tay phần lớn bộ phận thành phố Đà Nẵng, càn quét một trận khắp Thủ đô, ông đều nhìn thấy rồi chứ?”
Cao Phong nhìn bức ảnh trắng đen của ông cụ Cao và nhẹ nhàng nỉ non.
“Ông nội! Cháu sẽ bầu bạn bên cạnh Cao Phong, sướng khổ có nhau, không xa không rời.”
Kim Tuyết Mai cũng vô cùng xúc động, cô cực kỳ nghiêm túc nói với ảnh chụp.
Trong tay của Cao Phong và Kim Tuyết Mai đều có ba cây nhang, sau ba lần quỳ chín lần lạy xong, hai người cắm nhang vào trong lư hương.
“Tuyết Mai! Em nhìn mà xem, thật ra ông nội cũng luôn rất nghiêm túc.”
“Nhưng mà hôm nay, dường như ảnh chụp của ông cũng đều tràn đầy vẻ tươi cười vậy.”
Cao Phong nhẹ nhàng cười, giọng điệu của anh rất nghiêm túc.
“Thế nào rồi ông nội! Có phải là ông cũng rất là chờ mong sự ra đời của chắt trai ông không?”
“Yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho Tuyết Mai và chắt trai, chắt gái của ông cho tốt.”
Trên mặt Cao Phong mang theo nụ cười, anh cực kỳ nghiêm túc nói.