RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3441

Kim Tuyết Mai cũng không hề cảm thấy Cao Phong ngây thơ, cô cũng gật mạnh đầu theo.

Sau khi trở về từ từ đường nhà họ Cao, Cao Phong để Kim Tuyết Mai vào trong phòng nghỉ ngơi.

Mà chính anh lại vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng anh vẫn lấy bút ghi âm mà bà cụ Cao giữ lại ra.

Lúc đầu anh còn nghĩ, buổi tối ngồi xuống nói chuyện với Lâm Vạn Quân một cách thẳng thắn.

Đợi cho tới lúc đó thì sẽ lấy bút ghi âm ra, nghe thử xem đến tột cùng thì bà cụ Cao có nói gì hay không.

Dù sao, thứ mà Lâm Vạn Quân biết chắc chắn còn nhiều hơn so với những điều mà Cao Phong biết.

Có một số lời, có khi Cao Phong không thể hiểu được, nhưng tất nhiên là Lâm Vạn Quân có thể biết được ý tứ trong đó.

Nhưng sau khi Cao Phong rảnh rỗi một cái, cảm giác tò mò lại bắt đầu dâng lên không ngừng trong anh.

Đặc biệt là lúc ở một mình, anh lại càng không áp chế được cảm giác hiếu kỳ trong nội tâm.

Cao Phong lấy bút ghi âm ra, cứ như vậy mà ngắm nghía nó trong tay.

Chỉ cần anh ấn nhẹ xuống nút phát thì sẽ có thể nghe được, rốt cuộc bà cụ Cao đã nói gì.

Nhưng mà Cao Phong vẫn cứ luôn do dự mãi, ngón tay anh đặt lên trên nút phát cả buổi trời, cuối cùng vẫn là không ấn xuống.

“Lạch cạch!”

Cao Phong đặt bút ghi âm lên trên mặt bàn, anh giơ tay đốt một điếu thuốc.

Sau đó, anh buồn phiền đi qua đi lại trong phòng.

Có thể chân tướng đang ở ngay trước mắt. Ngay bên trong cây bút ghi âm này, cũng rất có thể chôn dấu một bí mật vẫn luôn khiến Cao Phong hoang mang.

Câu trả lời ở ngay bên trong cây bút ghi âm này.

Nhưng mà đúng lúc công bố đáp án thì Cao Phong lại không áp chế được sự thấp thỏm trong lòng của mình.

Giống như là học sinh đi thi Đại học vậy, cái loại cảm giác vừa chờ mong vừa lo lắng căng thẳng nhưng lại không dám mở to mắt nhìn lúc tra điểm.

Càng giống như là một người mua xổ số, cảm giác lo lắng không yên khi thăm dò từng dãy số kia.

Cao Phong hết hết mấy điếu thuốc, sau khi chờ đợi một lúc lâu sau thì anh cáu kỉnh mà cào cào tóc, lúc này anh mới hít một hơi thật sâu, ngồi lại lên ghế.

Giây tiếp theo, Cao Phong trực tiếp cầm cây bút ghi âm lên, cắn răng mà ấn xuống nút phát.

“Kình Thiên à! Bà là bà nội đây.”

Trong nháy mắt khi ấn vào nút phát thì giọng nói của bà cụ Cao truyền ra từ bên trong bút ghi âm.

Mà tim của Cao Phong cũng chậm rãi trở nên an tĩnh lại theo giọng nói của bà cụ truyền ra.

“Lúc đầu bà định chờ tới lúc cháu tới đây thì bà sẽ tự mình nói cho cháu việc này.”

“Nhưng bà không có nhiều thời gian như vậy, cho nên bà mới dùng cách này mà nói cho cháu nghe.”

“Bà cũng không biết chỗ mà bà ấn có đúng hay không, có thể thu lại được giọng nói của bà hay không nữa.”

Nghe đến đó, Cao Phong không nhịn được mà có chút chua xót trong lòng.

Lúc này bà cụ Cao giống như đang nói lời trăn trối vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc bà cụ Cao lâm vào trạng thái mê mang, cứ giống như là một cái xác không hồn.

Nói lời khó nghe một chút, cũng đúng là giống như một xác sống.

“Bây giờ cháu đã có được rất nhiều thành tựu rồi.”

“Tất cả mọi thứ mà cháu đã làm cũng đáng được khẳng định, cũng làm cho bà nội tự hào về cháu.”

“Cho nên cũng đã đến lúc cháu nên biết một số việc rồi.”

“Nhưng mà bà hy vọng, cháu đi tìm lão Lâm Quân nói chuyện một chút, bởi vì có một số việc, ông ấy biết mà bà cũng không biết.”

“Bà có dùng thời gian cả đời cũng không thể hiểu thấu được cả cuộc đời của ông già kia.”

“Năm đó ông ấy không chỉ để lại cho bà một vài lời, mà cũng để lại cho lão Lâm Quân không ít chuyện.”

“Cho nên, cháu nhất định phải đi tìm lão Lâm Quân nói chuyện một phen.”

Bà cụ Cao nói tới đây, Cao Phong có thể nghe ra được, bà tạm dừng lại một chút, hơn nữa lại phát ra hai tiếng hít thở nặng nề.

“Phù! Cháu có thể có được thành tựu lớn như vậy, bà nội rất tự hào về cháu, cũng kiêu ngạo vì cháu.”

“Đồng thời, bà cũng nói một tiếng xin lỗi vì chuyện thờ ơ lạnh nhạt đối với cháu năm đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi