RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3485

Trong xã hội bây giờ, có rất nhiều người ngày càng nghèo khổ, họ vì nghèo mà bệnh nhưng cũng chính vì bệnh nên mới càng trở nên nghèo túng.

Trợ cấp đặc biệt của Cao Vũ có thể được coi là một giải pháp cho nhu cầu cấp thiết của nhiều gia đình. Thế nhưng anh lại chưa từng công bố chuyện này ra bên ngoài, càng chưa từng dát vàng lên mặt mình.

Làm thì cứ làm thôi.

Anh có thể không phải người tốt lành gì nhưng mỗi chuyện anh làm đều khiến người ta cảm động mãi không thôi.

“Không thể nào! Ở đất nước của các người thì làm gì có nhà từ thiện nào vĩ đại như vậy. Không thể có chuyện này được!” Edward vẫn gào ầm lên.

Mà chỉ chốc lát sau, cô y tá kia đã ôm tới một xấp giấy chứng nhận và tài liệu giày cộp. Phạm Văn Tài vươn tay nhận lấy xấp giấy chứng nhận màu đỏ thẫm với đường viền vàng thể hiện cho sự danh dự kia.

“Đây là giấy chứng nhận cho việc quyên tặng ba nghìn chiếc giường bệnh cao cấp của cậu Vũ.”

“Đây là giấy chứng nhận cho việc cậu Vũ đã quyên tặng hơn mười thiết bị y tế cao cấp.”

“Còn đây là quỹ dành riêng cho bệnh viện.”

“Đây là… Kia là…”

Phạm Văn Tài mở tất cả những tờ giấy chứng nhận ra để mọi người có thể nhìn rõ.

“Cậu Vũ một lòng làm từ thiện lại còn không rêu rao ầm ĩ, thậm chí giấy chứng nhận quyên góp cũng không lấy. Tôi muốn hỏi những người đang có mặt ở đây rằng bệnh viện chúng tôi có nên đối xử với cậu Vũ đặc biệt hơn một chút không?”

“Tôi lại hỏi mọi người thêm một câu nữa… Cho dù thực sự tôi có sử dụng đặc quyền đi chăng nữa thì cậu Vũ có tư cách không? Cậu ấy bỏ ra nhiều công lao như vậy thì liệu có được hưởng một vài sự chăm sóc đặc biệt hay không?”

Phạm Văn Tài một tay cầm hơn mười mấy tờ giấy chứng nhận quyên tặng còn một tay thì ôm tập tài liệu dày cộp rồi nhìn về phía mọi người mà hỏi.

“Được chứ, tất nhiên là phải được rồi.”

“Dù cậu Vũ có phải đứng xếp hàng đi chăng nữa thì chúng tôi cũng tình nguyện lùi về sau nhường chỗ cho cậu ấy mà.”

“Người tốt sẽ được bình an vô sự. Cảm ơn cậu Vũ rất nhiều, tôi sẽ ủng hộ cậu đến cùng.”

Chỉ trong nháy mắt mà vô số người có mặt ở sảnh lớn cũng lớn tiếng hô lên.

Cậu thanh niên người nước ngoài tên là Edward kia mặt đỏ tía tai không nói được lời nào, nhìn đống giấy tờ chứng nhận kia thì cậu ra càng không nói được gì cả.

Phạm Văn Tài không nói thêm gì nữa mà chậm rãi quay lại nhìn về phía Cao Vũ. Cao Vũ chỉ cười nhạt một cái rồi tiến lên bằng vẻ bình thản.

Còn đám người Kim Tuyết Mai thì nhìn anh bằng ánh mắt tôn sùng và kính trọng. Người đàn ông này đúng là làm cho người ta say mê quá đi mất, rốt cuộc thì anh còn giấu họ bao nhiêu chuyện nữa đây?

Cao Vũ chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi hướng mắt về phía tất cả mọi người.

Thực ra anh đã làm chuyện này từ rất lâu rồi, trước cả lúc tấn công Đà Nẵng nữa cơ. Nhưng anh chưa từng nghĩ xem chuyện này có thể mang đến cho anh quyền lợi gì. Anh chỉ làm theo tiếng lòng của mình, sau đó học theo cách đối nhân xử thế của ông cụ Cao, yên lặng đóng góp một phần công sức của mình mà thôi.

Thấy Cao Vũ có ý muốn nói gì đó thì tất cả mọi người đều đồng loạt ngừng thở, giữ nguyên vẻ im lặng và không dám phát ra bất cứ tiếng động nào cả.

“Cơ sở của Khối Tập đoàn Đế Phong đặt tại Thành phố Hà Nội này, tôi có thể có được ngày hôm nay là nhờ có sự ủng hộ của rất nhiều người ở Thành phố Hà Nội. Ý của tôi chính là, Khối Tập đoàn Đế Phong có được sự ủng hộ hết mình của mọi người nên mới có thể lớn mạnh như ngày hôm nay dù xuất phát điểm chỉ là một cơ sở vô cùng nhỏ bé.

Mọi người đều tận mắt chứng kiến Khối Tập đoàn Đế Phong lớn mạnh từng ngày, Khối Tập đoàn Đế Phong là của mọi người và vì mọi người. Sự trợ cấp này là Cao Vũ dành cho mọi người sau khi thành công, có khi sau này khoản trợ cấp ấy sẽ còn tăng lên nhiều lần hơn. Chắc chắn Thành phố Hà Nội của chúng ta sẽ ngày một trở nên lớn mạnh.”

Cao Vũ vừa nói dứt lời thì một tràng pháo tay giòn giã vang lên ngay tức khắc.

Phạm Văn Tài ra hiệu cho các y bác sĩ và y tá cùng nhân viên trong bệnh viện nổ từng tràng pháo tay, cộng thêm những bệnh nhân đang ngồi ở bên dưới kia nữa, họ cũng ra sức vỗ tay một cách nhiệt liệt.

Ngay cả đám người Kim Tuyết Mai cũng vỗ tay liên tục vì cảm động mãi không thôi.

Đây mới thật sự là tấm lòng dành cho nhân dân.

Bây giờ địa vị ở Thành phố Hà Nội của Cao Vũ ngày càng cao hơn rồi mà vị trí của anh ở trong lòng người dân Thành phố Hà Nội cũng cao đến mức không ai có thể sánh bằng rồi. Nhưng đây đều là những điều mà anh xứng đáng có được. Công lao mà anh bỏ ra rất xứng đáng với sự vẻ vang ấy.

“Cậu nói cậu coi thường nơi này, ghét bỏ nơi này vì nó lạc hậu, vậy… Bây giờ cậu có thể cút đi được chưa?” Cao Vũ xoay người lại rồi nhìn về phía Edward bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Tôi… Tại sao tôi phải cút đi?” Edward đỏ mặt tía tai rồi già mồm cãi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi