RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3486

“Bởi vì Cao Vũ tôi đây muốn cậu cút. Đã đủ rõ ràng chưa?” Vẻ mặt của Cao Vũ vẫn bình tĩnh vô cùng, lời anh nói ra như mệnh lệnh mà trời cao giáng xuống khiến bất cứ ai cũng không dám đối đầu.

“Anh… Anh cho rằng anh là ai chứ? Tôi không đi đấy, tôi nhậm chức theo bản hợp đồng nên nếu tôi không muốn đi thì chẳng ai đuổi tôi đi được đâu. Tôi là người nước ngoài có năng lực hơn người, các người đều phải kính trọng tôi!” Edward lại gào lên, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt.

“Đúng là ấu trĩ, nực cười. Nhớ cho kỹ, khi người Việt Nam không chú ý tới cậu thì cậu vẫn có thể mặc sức chửi bới. Nhưng một khi Việt Nam rộng lớn này thức tỉnh thì cậu chỉ có thể quỳ lạy dưới chân chúng tôi thôi. Ít nhất thì kẻ hèn mọn ở nước ngoài như cậu thì không đáng giá để chúng tôi nhắc tới.”

Cao Vũ nói xong thì đưa đám người Kim Tuyết Mai rời đi.

“Minh Vượng, kéo cậu ta ra ngoài, không cho phép cậu ta bước chân vào đây dù chỉ nửa bước.” Phạm Văn Tài hạ lệnh ngay lập tức, mười nhân viên an ninh xông thẳng vào lôi Edward ra ngoài.

“Thả tôi ra, các người không thể đối xử với tôi như thế được! Tôi là người nước ngoài đấy, các người không được đối xử với tôi như thế.”

Edward gào ầm lên nhưng chẳng có ai để ý tới điều đó, họ ném cậu ta thẳng ra ngoài phố. Có rất nhiều bệnh nhân nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng hả hê.

Dưới sự hướng dẫn của Phạm Văn Tài thì đám người Cao Vũ đi về phía phòng làm việc của anh ta trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

E rằng từ hôm nay trở đi, việc Cao Vũ đã làm từ thiện sẽ được rất nhiều ca ngợi và truyền tụng đi khắp nơi. Và những lời Cao Vũ đã nói vừa nãy cũng sẽ được người ta rỉ tai nhau truyền đi khắp chốn.

Thành phố Hà Nội đã từng vì Cao Vũ mà trở nên rối ren hỗn loạn, liên tục đụng độ phải chuyện khó khăn. Nhưng hôm nay, Cao Vũ đã đứng trên đỉnh cao quyền lực nên anh bắt đầu chăm sóc Thành phố Hà Nội như phụng dưỡng cha mẹ già, thực sự khiến người ta cảm động mãi không thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Cao Vũ, Thành phố Hà Nội ngày càng phát triển tốt hơn. Nhân dân được sinh sống và làm việc trong hòa bình, đời sống kinh tế lên như diều gặp gió, nhàn nhã vô cùng.

“Cao Vũ, anh làm nhiều chuyện như vậy mà lại giấu bọn em à?”

Trên đường đi tới phòng làm việc của Phạm Văn Tài, Kim Tuyết Mai nhỏ giọng hỏi bên tai Cao Vũ nhưng giọng nói của cô không hề có vẻ oán trách mà chỉ tràn ngập sự vui vẻ.

Cao Vũ cũng nở nụ cười: “Con người không thể thay đổi được số phận nhưng có thể hành thiện tích đức nhiều hơn, điều này không sai chút nào cả. Nhưng đã làm chuyện tốt thì đừng đòi hỏi tương lai sẽ cho mình lợi ích gì. Cứ coi như anh đang góp nhặt những điều tốt lành cho cục cưng bé nhỏ của chúng mình đi nhỉ?”

Kim Tuyết Mai nghe anh nói như vậy thì lại càng cảm động hơn nữa.

Hôm nay Cao Vũ cứ giống thần Tu La có hai mặt vậy. Một mặt thì nhân từ, làm chuyện có ích cho thế gian.

Một mặt thì trừng phạt kẻ đối nghịch với mình bằng thái độ vô cùng quyết đoán giống như ác quỷ vậy.

Không biết trắng đen, không rõ đúng sai, mọi chuyện chỉ có thể để người đời sau phán xét mà thôi. Chỉ có điều, Cao Vũ cũng không để ý đến những lời bình phẩm ấy cho lắm, anh chỉ làm theo đúng lương tâm của mình mà thôi.

Trong phòng làm việc.

Đám người Cao Vũ đi thẳng vào vấn đề, họ nói rõ cho Phạm Văn Tài biết mục đích ngày hôm nay họ đến đây là gì.

Phạm Văn Tài suy nghĩ tầm hai giây rồi mở máy tính ra.

“Cậu Vũ, mong cậu chờ một lát nhé. Đây là chuyện của hơn hai mươi năm về trước rồi, một quãng thời gian khá xa mà khi đó thì tôi mới chỉ là một thực tập sinh ở bệnh viện thôi, nhưng may là bây giờ tôi vẫn còn làm ở đây.” Phạm Văn Tài vừa nói vừa nhấn con chuột máy tính thật nhanh.

Hai mươi năm qua anh ta đều ở lại bệnh viện này thế nên anh ta biết rất nhiều chuyện. Lần này đám người Cao Vũ đến đây cũng có thể coi là tìm đúng người rồi.

Nhưng camera giám sát của hơn hai mươi năm về trước thì không thể tìm được rồi, thứ duy nhất có thể tìm được chính là hồ sơ bệnh án và hồ sơ nhập viện được ghi chép lại mà thôi.

“Bây giờ công nghệ tiên tiến nên tất cả những hồ sơ ghi chép trước đây đều được cất trữ trong các tệp điện tử rồi. Nếu đến phòng cất trữ hồ sơ để tìm thì sẽ rất tốn thời gian, còn nếu tìm trên tệp điện tử thì chỉ cần gõ tên là ra ngay thôi.”

Phạm Văn Tài vừa nói vừa hỏi ngày sinh nở của Kim Tuyết Mai rồi nhập mật mã mở hồ sơ điện tử ra.

Sau khi hỏi ngày sinh tháng đẻ của Kim Vũ Kiên, Phạm Văn Tài đã giới hạn mốc thời gian trên dưới ngày sinh của Kim Vũ Kiên tầm một tháng sau đó bắt đầu nhập tên của mẹ Kim Tuyết Mai để tìm kiếm. Khi đó Kim Tuyết Mai vừa mới sinh chưa đầy một tháng nên nếu để khoảng thời gian trong một tháng thì chắc chắn sẽ tìm được.

“Có! Có một người!” Phạm Văn Tài đợi mấy giây, nhìn hình ảnh hiện lên trên màn hình máy tính thì lập tức trợn tròn hai mắt.

Tim Cao Vũ và Kim Tuyết Mai đều đập thình thịch vào cái rồi vội vàng chạy đến trước màn hình máy tính để kiểm tra.

Trên màn hình máy tính hiện ra hơn chục hình ảnh của những bệnh nhân trùng tên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi