“Đây là?” Kim Tuyết Ngọc nhìn cái thẻ nhớ này, nhịn không được có phần nghi ngờ.
"Đây là người tình nghi đặt một cái webcam mini ở hiện trường, quay chụp lại màn hình."
“Tôi cảm thấy cô Kim Tuyết Ngọc có quyền được biết chuyện này, nên mới sao chép ra một bản, đem đến cho cô.” Người đàn ông trung niên họ Lý lạnh lùng giải thích.
"Màn hình hiện trường đã được chụp lại.”
Kim Tuyết Ngọc ngây người, sau đó vội vàng đưa hai tay ra nhận, vẻ mặt có phần chờ không kịp nữa.
Bởi vì... tất cả mọi đáp án, đều nằm trong cái thẻ nhớ nho nhỏ này.
"Ngoài ra, cô Kỷ có biết người này hay không?” Người đàn ông trung niên họ Lý lại cầm ra một tờ A4, bên trên vẫn là một bức ảnh máy tính xử lí tổng hợp như cũ.
"Lê Trọng Việt!" Kim Tuyết Ngọc vừa nhìn liền nhận ra ngay, bức ảnh này chính là Lê Trọng Việt.
“Đúng vậy, dù chúng tôi không điều tra ra tin tức của Cao Phong, nhưng máu của Lê Trọng Việt còn lưu lại hiện trường, nên đã được chúng ta xác định thân phận."
"Anh ta, chính là thủ phạm chính đã ra tay với cô Kim Tuyết Ngọc." Người đàn ông trung niên họ Lý nhạt nhẽo nói.
Trong lòng người trung niên họ Lý này cũng có phần nghi ngờ, lẽ ra theo hiệu suất của bọn họ, muốn điều tra được Cao Phong rất đơn giản.
Nhưng khi bọn họ thật sự đi điều tra, mới phát hiện rằng, tin tức của tên Cao Phong này, thật sự rất khó để điều tra được.
Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Mai, cùng với vợ chồng Kiều Thu Vân, đều ngớ người ra.
Cao Phong nửa chữ nói dối cũng không có.
Chuyện này, thực sự là do Lê Trọng Việt làm.
Từng câu từng chữ Cao Phong nói là thật, nhưng mà, bọn họ lại không cho Cao Phong cơ hội giải thích!
Cao Phong, là bị oan!
"Hôm nay chúng tôi đi đến nhà của người bị tình nghi, lúc chuẩn bị đi vào bắt giữ, thì phát hiện ra cả nhà bọn họ không có bất kỳ tung tích gì."
“Không biết cô Kim Tuyết Ngọc, có biết nguyên nhân là gì không?" Đôi mắt người trung niên họ Lý híp lại.
Lê Trọng Việt mất tích, người tình nghi lớn nhất chắc chắn là Kim Tuyết Ngọc, không ngoài khả năng là Kim Tuyết Ngọc trả thù!
"Tôi... tôi không biết.." Kim Tuyết Ngọc ngây người một lúc, sau đó thành thật trả lời.
“Cô Kim Tuyết Ngọc, cô thực sự không biết sao? Hôm qua sau khi cô rời khỏi khách sạn, đã đi làm gì?" Người trung niên họ Lý trầm giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự áp bức.
“Tôi thực sự không biết, hôm qua sau khi tôi rời khỏi khách sạn, liền đi dạo các cửa hàng mua quần áo, sau đó thì về nhà."
“Hôm nay tôi ăn cơm ở nhà hàng Tây Miro Dương Quang, sau đó đi dạo quanh chợ RT Mart, còn đi phòng trò chơi điện tử..." Kim Tuyết Ngọc thành thật khai báo, hành trình đi từ tối qua đến bây giờ.
Người trung niên họ Lý im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Vậy thì tốt, chúng tôi đã hiểu rõ được tình hình, hôm nay không làm phiền cô Kim Tuyết Ngọc nữa.”
"Mong cô Kim Tuyết Ngọc sẽ giữ liên lạc điện thoại, chúng tôi có thể tìm cô để tìm hiểu tình hình bất cứ lúc nào.”
Hai người nói rồi liền đứng dậy, cả nhà Kiều Thu Vân cũng cuống quít gật đầu theo.
Đợi sau khi hai người nhân viên đi, bốn người lại tập trung lại phòng khách lần nữa.
Nhưng mà, không có ai mở miệng nói chuyện, tất cả rơi vào im lặng.
Mà ánh mắt của bốn người, thì lại cùng nhìn hướng trên mặt bàn, cái thẻ nhớ nhỏ nhắn đó, đang được đặt trên bàn.
“Mẹ! cha! Tuyết Ngọc, mọi người, thật sự vu oan cho anh ấy!" Mắt Kim Tuyết Mai đỏ lên.
Trước giờ cô chưa từng giống như lúc này, muốn gặp Cao Phong đến thế.
Trước giờ càng không giống như lúc này, hổ thẹn với Cao Phong như thế.
"Chị, em..." Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc hổ thẹn cúi đầu.
"Tuyết Mai, con nói cái gì cơ? Cho dù, cho dù người ra tay với Tuyết Ngọc là người khác, Cao Phong cũng không có ý gì với Tuyết Ngọc sao?"
"Nói không chừng, Cao Phong cũng đã làm gì với Tuyết Ngọc rồi." Kiều Thu Vân trợn trắng mắt.
“Mẹ! Mẹ đủ rồi!" Lần này, Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc cùng ngẩng đầu, có phần tức giận la lên.
"Tuyết Ngọc, em muốn xem sao?” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng cầm cái thẻ nhớ lên, giống như đối với một món đồ bảo bối, cẩn thận cầm lấy.
Bởi vì cô biết, đây là thứ chứng minh Cao Phong trong sạch, một vật chứng duy nhất!
“Em... em muốn xem thử..."
Kim Tuyết Ngọc im lặng vài giây, vẫn gật đầu.
Chuyện đau lòng như thế này, đối với Kim Tuyết Ngọc mà nói, là không thể nhớ lại.
Có thể nói, ngay cả nhớ lại cũng không muốn nhớ, làm sao lại muốn xem thử cơ chứ?
Nhưng mà, Kim Tuyết Ngọc nghĩ đến những lời mà người trung niên họ Lý đó nói, trong lòng vẫn muốn xem thử, Cao Phong bởi vì cô ta, rốt cuộc đã làm cái gì.
“Được!” Kim Tuyết Mai gật đầu.
Sau đó trực tiếp quay người về phòng, cầm máy tính xách tay ra.
Ba người Kiều Thu Vân đều im lặng không lên tiếng, yên tĩnh xem tất cả.
Nhưng mà, lúc Kim Tuyết Mai muốn nhét thẻ nhớ vào trong máy tính, thì lại phát hiện, máy tính xách tay lại không có khe cắm thẻ nhớ.
Loại thẻ nhớ này, là loại thẻ nhớ đã rất lâu đời rồi.
“Cái này... không xem được rồi." Kim Tuyết Mai nhẹ thở ra một hơi.
“Không sao đâu chị, em có máy đọc thẻ." Kim Tuyết Ngọc đứng dậy quay về phòng, cầm một cái máy đọc thẻ ra.
Kim Tuyết Mai cầm lấy thẻ nhớ, nhét vào máy đọc thẻ, sau đó nhét máy đọc thẻ vào cổng USB của máy tính.
Trong quá trình đọc dữ liệu, trong lòng của bốn người, đều lo lắng không yên.
Dẫu sao thì trăm nghe không bằng một thấy, lời người trung niên họ Lý nói bọn họ cũng không quá tin tưởng.
Nhưng đoạn phim ở hiện trường, ai cũng không làm giả được.
Sự thật chân chính, đã bày rõ trước mặt bọn họ rồi.
Rốt cuộc Cao Phong có bị vu oan hay không, cũng sẽ lộ chân tướng.
Sau khi đọc xong thẻ nhớ, Kim Tuyết Mai nhấn chuột, mở thư mục ra.
Trong thư mục, chỉ có một đoạn phim, sau đó trực tiếp mở ra.
Đợi sau khi truyền phát trên màn hình, Kim Tuyết Mai chỉnh máy tính ngay ngắn, để cho bốn người đều có thể thấy rõ ràng. Sau đó, bản thân mình mới ngồi lại số pha.
Đoạn phim bắt đầu, khuôn mặt đó của Lê Trọng Việt xuất hiện trên màn hình.
Mà trong nháy mắt trái tim Kim Tuyết Ngọc thắt lại, cô ta thấy rõ ràng, trên cái