RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Giây tiếp theo, trên màn hình máy tính, đột nhiên bóng dáng mạnh mẽ của Cao Phong xuất hiện.

Chỉ thấy Cao Phong đạp nhanh trong không khí, đá cho Lê Trọng Việt một cái xuống dưới giường.

Bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, áo của Cao Phong, đã bị người ta xé rách.

Nhưng Cao Phong không hề do dự chút nào, giật áo khoác xuống, khoác lên trên người Kim Tuyết Ngọc.

"Đánh chết anh ta cho tôi, đánh chết có tôi lo!" Tiếng gào giận dữ của Lê Trọng Việt truyền ra từ trong đoạn phim.

Hình như có người đập trúng cái bàn, màn hình máy quay chấn động.

Sau đó, không dưới hai mươi thanh niên, trông đen sì sì, đột nhiên đánh về phía Cao Phong.

Cao Phong vì bảo vệ Kim Tuyết Ngọc, không rời khỏi đầu giường chút nào, giận dữ hừ một tiếng, đánh nhau cùng với mọi người.

Nhưng, chỉ trong vòng mấy giây, hơn hai mươi thanh niên, bao phủ cả người Cao Phong lại...

Âm thanh ở trong máy tính, truyền tới tiếng chửi mắng của mười mấy tên thanh niên, gào thét với Cao Phong không lùi nửa bước.

"Chị, em không xem nữa, em không muốn xem nữa..."

Kim Tuyết Ngọc hét lớn một tiếng, nước mắt như mưa, bịt miệng cố để bản thân không khóc thành tiếng..

Nhưng, làm sao có thể nhịn được?

"Không! Tuyết Ngọc, em phải xem!” Trong đôi mắt đẹp của Kim Tuyết Mai, cũng có nước mắt lấp lánh, giọng nói lại vô cùng kiên quyết.

"Nỗ lực lúc này của Cao Phong, đều là vì một mình em, tại sao em lại không xem?”

“Em không những phải xem, em còn phải khắc khi sâu trong lòng, nhìn xem Cao Phong đối với em, rốt cuộc là như thế nào!” Kim Tuyết Mai cắn chặt răng.

Sao lúc này cô lại không đau lòng cho Cao Phong được?

Nhưng cô muốn để tất cả mọi người thấy rằng, người đàn ông bị mọi người xem là đồ ăn hại này, rốt cuộc đã bảo vệ cả nhà bọn họ như thế nào!

"Tuyết Ngọc, tiếp tục xem đi.." Kim Ngọc Hải chìa tay ra vỗ lưng Kim Tuyết Ngọc.

Lúc này Kiều Thu Vân cũng không nói lời nào, cầm lấy một tờ khăn giấy, không ngừng lau mắt.

"Rầm! Soạt!" Trong đoạn phim, Cao Phong tức giận hét một tiếng, đột nhiên đập đèn ngủ trong tay, trong nháy mắt khiến mấy người phải lui lại.

"Cao Phong, con mẹ anh chính là một thằng ngốc! Anh có biết Kim Tuyết Ngọc đã từng nói với chúng tôi, anh chính là đồ ăn hại!"

"Cô ta có thể không xem tôi là anh rể, nhưng tôi, mãi mãi coi cô ta là em gái! Lê Trọng Việt, tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt!” Cao Phong cắn răng trả lời.

"Á!" Kim Tuyết Ngọc nghe đến đây, lấy tay đánh mạnh đầu mình một cái, sau đó kéo tóc của mình đau khổ kêu la.

"Anh rể, anh rể em xin lỗi anh!” Kim Tuyết Ngọc cúi đầu la, vẻ mặt tràn đầy đau khổ, nước mắt rơi xuống như mưa.

Một tiếng anh rể trong suốt ba năm qua, lại được nói ra trong hình thức như thế này.

Nhưng Kim Tuyết Ngọc, hy vọng Cao Phong có thể nghe thấy được...

Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải, bao gồm cả Kim Tuyết Mai, lúc này đều không có thời gian đi khuyên nhủ Kim Tuyết Ngọc.

Bởi vì trong lòng bọn họ, lúc này cũng cảm thấy vô cùng xúc động.

Một câu đó của Cao Phong, cô ta có thể không xem tôi là anh rể, nhưng tôi mãi mãi sẽ coi cô ta là em gái...

Lời nói này, chẳng lẽ không phải đang nói bọn họ sao?

Bọn họ có thể không xem Cao Phong là người nhà, nhưng Cao Phong, vẫn luôn đối xử với bọn họ như là người nhà!

“Đánh anh ta, đánh chết anh ta!"

Lê Trọng Việt còn đang kêu gào không ngừng, hơn hai mươi thanh niên như sói như hổ, lại ép chặt Cao Phong thêm lần nữa.

Bọn họ đều có thể nhìn ra rằng, Cao Phong hoàn toàn có thể rảnh chân tay để đánh, tốc độ của anh rất nhanh, chắc chắn không phải là người mà bọn thanh niên tạp nham kia có thể so sánh được

Nhưng, Cao Phong vì bảo vệ Kim Tuyết Ngọc sau lưng, lại còn phải đề phòng Lê Trọng Việt có thể ra tay với Kim Tuyết Ngọc thêm lần nữa.

Thế nên, Cao Phong chỉ có thể đứng tại chỗ, một người có thể chống lại một vạn người, dùng cơ thể của mình để ngăn tất cả nguy hiểm.

Nhưng, dẫu sao anh cũng chỉ là người bằng máu thịt, dẫu sao cũng không thể giống như những người tu tiên trên tivi.

Cho nên, khi thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, sự tấn công ngày càng nhiều, nhắm vào sau lưng Cao Phong.

Mười mấy tên thanh niên chửi mắng, còn có âm thanh tức giận của Cao Phong, vang dội trong phòng khách...

Trong quá trình này, Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Ngọc, đều rơi nước mắt ướt hết cả mặt.

Kiều Thu Vân cầm khăn giấy không ngừng lau mắt, Kim Ngọc Hải thở dài một tiếng, đốt lại điếu thuốc đã cai nhiều năm.

Nước mắt, không ngừng rơi, yên lặng chảy xuống...

Lúc này, không khí trong phòng khách vô cùng bi tráng.

Kim Tuyết Ngọc đột nhiên có phần, ngưỡng mộ chị của mình, ngưỡng mộ Kim Tuyết Mai có thể tìm được một người đàn ông như thế này.

Người đàn ông đội trời đạp đất như thế này!

Đầu đội trời chân đạp đất, dũng cảm không biết sợ, biết đảm đương, có trách nhiệm...

Ba năm này của Kim Tuyết Ngọc, lần đầu tiên có cảm giác như thế này đối với Cao Phong.

Câu nói đó của người trung niên họ Lý, đột nhiên vang lên bên tai Kim Tuyết Ngọc.

Người này là người nhà của cô sao? Nếu không thì tại sao lại liều mạng vì cô như vậy?

Đúng vậy, Cao Phong lúc này, anh đang liều mạng!

Kim Tuyết Ngọc đột nhiên cảm thấy, nếu cô ta có một người bạn trai như thế này, cô sẽ không do dự nỗ lực hết mình vì anh!

Cao Phong, nếu như không phải là anh rể của mình, vậy thì tốt biết bao...

Trên màn hình, Cao Phong vẫn không lùi nửa bước như cũ, bộ đồ bị rách ra lại hoàn toàn không biết.

Sau lưng, Kim Tuyết Ngọc vẫn ngủ mê man như trước, hoàn toàn không biết rằng, lúc này đang có người liều mình đi bảo vệ cô ta.

Mà bốn người Kiều Thu Vân trong phòng khách, lúc này như thể cực kỳ tập trung.

Dường như lúc này bọn họ đang đứng trong căn phòng đó, tận mắt nhìn thấy màn này.

Trái tim bốn người, đều cuồn cuộn như dời sông lấp biển.

"Cao Phong, đi chết đi!"

Màn hình rung chớp, Lê Trọng Việt cầm một con dao găm trong tay, hướng về phía Cao Phong đang không phòng bị, đột nhiên đâm vào.

Lúc này, tim của bốn người thắt lại đột ngột.

"Cao Phong, mau trốn đi..."

"Anh rể..."

Hai chị em Kim Tuyết Mai đồng thời

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi