RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3521

Một người chiến trăm người, cuối cùng còn có thể hiên ngang đứng giữa sân.

Thế này, là sức mạnh cỡ nào chứ?

Toàn trường ai nấy đều mang một vẻ sùng khính mà nhìn Cao Phong.

Đến cả những chiến sĩ tinh nhuệ bị Cao Phong đánh bại cũng sinh ra sự kính nể xuất phát từ nội tâm.

Những chiến sĩ kiên cường tắm trong bể máu này có suy nghĩ rất đơn giản.

Nếu mày là một kẻ mềm yếu hèn kém, vậy mày chính là đồ bỏ đi!

Những nếu mày có lực chiến đấu mạnh mẽ, có thể đánh cho bọn này phục thì bọn này sẽ kính phục mày!

Lúc này, những người này dã bội phục hoàn toàn hết rồi!

“Tướng Vu, bây giờ, cậu định nói thế nào?”

Ông Trần chậm rãi thở ra một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, quay đầu nhìn sang Vu Chính Bình.

“Chẳng qua… chẳng qua những chiến sĩ tinh anh đó không hề động đến vũ khí mà thôi.”

“Nếu mà dùng vũ khí thì hươu về tay ai còn chẳng biết đâu.”

Vu chính Bình hơi nghiến răng, trong lòng vẫn có phần không phục.

Trên thực tế, ấy là do sự quật cường trong tâm ông ta đang giãy giụa mà thôi.

“Nếu trong tay cậu ta mà có dao chiến đấu, thì thời gian chiến đấu còn có thể bớt được mười phút đấy.”

“Cậu, có tin không?”

Ông Trần hừ một tiếng, đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

Những lời này nói ra khiến cho Vu Chính Bình bấy giờ bị nghẹn họng không nói ra được câu nào.

Ông ta chẳng phải kẻ ngốc, việc này, đương nhiên ông ta có thể nhận ra được.

Nếu Cao Phong thực sự cầm đao chiến đấu thì với thủ đoạn sắc bén kia của anh ta, lại thêm tốc độ nhanh như chớp kia thì tuyệt đối có thể xử gọn đám lính tinh nhuệ này, có khi còn thoải mái hơn ấy chứ!

Vu Chính Bình có thể nghĩ được hiểu được, thế nhưng ông ta lại không muốn đơn giản mà thừa nhận sự vĩ đại của Cao Phong.

Nhưng, bất kể là ông ta có thừa nhận hay chăng là phủ nhận thì Cao Phong cũng đã làm được rồi.

Nếu nói lúc trước anh có thể một chọi trăm ở nhà họ Diệp thì chuyện này nói ra cũng chẳng có gì cả…

Thé là hôm nay, tại sân chiến đấu này, Cao Phong đã đánh bại hơn trăm chiến sĩ tinh nhuệ của đội đặc chủng Nanh Sói, tuyệt đối sẽ không có ai khác dám xóa nhòa chiến tích này của anh.

Trận chiến đấu này, chính là một trận thành danh.

Chiến trận này, ắt được phong thần!

“Cao Phong, Vu Chính Bình tôi đây, thừa nhận sức chiến đấu của cậu!”

“Cậu, đã thắng!”

Vu Chính Bình cất bước đi lên, nghiến răng nói.

Trong lòng tuy không chịu nhưng cũng không thể không nói lý như vậy được.

Ít ra, Vu Chính Bính ông ta, tuyệt đối không thể chiến đấu một chọi trăm vĩ đại tầm này được

Lâm Thừa Khải và đám người trung niên cũng sợ hãi xuýt xoa không gnớt, trong mắt tràn đầy sự sùng kính.

“Sự uy vũ và dũng khí của Cao Phong là không ai có thể ngăn trở được!”

“Nắm giữ kỷ lục một chọi trăm của hàng trăm năm nay.”

“Một trận phong thần! Cao Phong cậu ta có thể coi như là chiến thần trong quân binh!”

Ông Trần bước lên trưỡc, một tiếng tuyên bố.

“Chiến thần! Chiến Thần!”

“Chiến thần Cao Phong! Chiến thần Cao Phong!”

Chỉ trong một thoáng, một trăm hai mươi tám chiến sĩ tinh nhuệ đều đồng thanh gào lên.

Bọn họ, chịu phục!

Bọn họ, hoàn toàn kính nể với Cao Phong!

Cao Phong hoàn thành cuộc chiến một chọi trăm, có thể thay thế được vô số người đi trước, được phong hào làm chiến thần quân binh!

Giang sơn các đời đều có nhân tài xuất hiện, ai nấy đều đứng đầu suất lĩnh mấy trăm năm.

Bất kể quá khứ, cho dù tương lại.

Giờ này khắc này, chính là thời đại thuộc về Cao Phong.

Danh hiệu chiến thần khoác trên mình, không ai có bề sánh cùng.

“Cao Phong, bây giờ là cấp úy một sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi