Chương 3522
“Qua trận chiến này, tôi thăng cấp cho cậu lên thống úy hai sao!”
Ông Trần lại đi lên, thêm hàm cấp cho Cao Phong
Trong một ngay này, từ một người bị tước hàm úy mà lại được tăng thêm hai cấp, lên cấp thống úy!
Chuyện này, tuyệt đối là chưa từng có ai như vậy, mà về sau cũng chẳng có ai làm được đến thế!
Đến cả người được ông trời ưu ái như Diệp Thiên Long thì cũng phải chiến đấu vào sinh ra từ mấy năm trời, lập được vô số công huân mới được đứng hàng Tôn tướng ba sao.
Mà thành tựu này của Cao Phong so với tố độ tăng hàm cấp đã bỏ xa Diệp Thiên Long ở phía sau rồi.
Nhưng mà lúc này đây, rốt cuộc đã chẳng có ai phải bác được nửa lời.
Đối mặt với Cao Phong, người hoàn thành được đòn một chọi trăm tối cao trong quân bình, thì chẳng ai có thể xóa nhòa được phần vinh quang này của anh cả.
Có ai dám lên ngăn cản sự trỗi dậy của anh!
“Cảm ơn, ông Trần!”
Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người, tay nâng bằng tai, ánh mắt trịnh trọng.
“Cậu, gánh vác hy vọng của Việt Nam!”
“Chờ khi cậu trở về, Thiên Tung tôi đây nhất định sẽ xóa sạch xử phạt cho cậu, để cậu vinh quang đầy mình!”
Ông cụ Trần đứng đối diện Cao Phong, chậm rãi xoay người, cúi mình chào với Cao Phong.
Cao Phong vừa định nói chuyện thì cả người mềm nhũn, nhịn không được ngã ngồi trên mặt đất.
“Gọi quân y qua đây, trị thương cho ba người bọn họ.”
“Đặc biệt phê duyệt để sử dụng các loại dược liệu quý báu, hết sức đế ba người họ có thể khôi phục được trạng thái.”
“Để rồi, chinh chiến biên giới vì Việt Nam chúng ta!”
Ông Trần ra lệnh một tiếng, Lâm Thừa Khải vội vàng sai người đi lên, nâng nhóm người Cao Phong nâng vào phòng chữa bệnh.
“Vu Chính Bình, cậu muốn làm sao cũng được.”
“Nhưng khuyết điểm lớn nhất của cậu, chính là không muốn chấp nhận sự vượt trội của người khác.”
Ông Trần liếc Vu Chính Bình một cái, hờ hững buông lại một cậu, cất bước đi vào trong văn phòng.
Vu Chính Bình mặt hồng tai đỏ, đứng khựng lại tại chỗ mấy giây.
“Hừ! Sức chiến đấu cá nhân mạnh không có nghĩa là có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Cậu ta có vĩ đại hay không thì cứ chờ đến lúc ra biên giới rồi hẵng nói.”
Vu Chính Bình cũng lại hừ lạnh một tiếng, tiếp đó dẫn người bỏ đi.
Thời gian đảo mắt vụt qua.
TÍnh từ đêm Cao Phong chiến đấu đến giờ đã qua được hai ngày.
Ba người Cao Phong dưỡng thương liền hai ngày trời.
Đây cũng là yêu cầu đặc biệt của ông Trần, ông cũng không có gì nhiều để cho Cao Phong, chỉ có thể giúp cho bọn họ có được trạng thái tốt nhất để đối diện với những trận chiến kế tiếp.
Bởi vậy, mặc dù Cao Phong đã hồi phục tốt rồi thì vẫn phải nằm thêm một ngày nữa.
Mà buổi tối ngày hôm này, ba người Cao Phong sẽ rời khỏi thủ đô đi về phía Nam Cương, bước lên con đường chinh chiến ccủa ba anh em bọn họ.
Buổi chiều, Cao Phong bớt thì giờ để liên hệ với Kim Tuyết Mai.
Điện thoại vừa mới reo chuông được một giây thì Kim Tuyết Mai đã nhận máy luôn rồi.
“Cao Phong, Cao Phong anh đang ở đâu? Anh đã về lại rồi à?”
Cao Phong quệt chóp mũi, cười khẽ.
“Nào có, chuyện của anh vẫn chưa xử lý xong.”
“Có khi còn phải thêm một đoạn thời gian nữa anh mới về được.”
Cao Phong miễn cưỡng nở một nụ cười vui, tỏ vẻ thoải mái mà giải thích.
“…Dạ…” Kim Tuyết Mai im lặng một hồi, thế rồi vẫn khẽ khàng gật đầu.
Cao Phong thầm than nhẹ một tiếng, từ từ mở miệng bảo: “Tuyết Mai, anh có thể…”
Nói tới đây, Cao Phong thoáng tạm dừng.
Ông Trần có nói, bấy giờ để anh đi biên giới, có thể sẽ phải lưng đeo bêu danh.
Nhưng chuyện này là cơ mật cấp cap nhất, sự tình quan trọng tầm cỡ, anh không thể giải thích được với bất cứ ai.
Bây giờ anh đã đeo hàm cấp thống úy, nhất định phải coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.