Chương 3523
Bởi vậy, đến cả Kim Tuyết Mai anh cũng không thể tùy tiện nói với cô được.
“Có thể làm sao? Cao Phong anh đừng làm em sợ…” Kim Tuyết Mai nghe vậy mà sửng sốt.
“Không có việc gì đâu, anh không sao mà.”
“Nhhưng mà, anh muốn nói với em rằng, bất kể là đến mức nào thì Cao Phong anh đây, đều không hề thẹn với lương tâm.”
“Anh không thẹn với trời đất, không thẹn với anh em bạn bè bên mình, bởi vậy, cho dù có một ngày, anh bị toàn bộ thế giới chỉ trích, em cũng phải tin tưởng rằng…”
“Có một gnày, anh sẽ trả lại cho thế giới này, một thời giải thích công bằng.”
Cao Phong vừa nói một lời này thì phải hết mực dằn nén xảm xúc cuộn trào trong nội tâm.
Mà Kim Tuyết Mai cũng có thể hiểu được lời của Cao Phong, hoặc như cũng lại chẳng thể hiẻu được.
Cuối cùng, cô vẫn chậm rãi gật đầu.
“Cao Phong, em tin tưởng anh!”
“Em và bé con, vĩnh viễn luôn là hậu phương vững chắc nhất của anh!”
Kim Tuyết Mai nói với chất giọng kiên định, lại chân thành đến cực điểm.
“Ừ! Ừ…”
Cao Phong gật đầu, nói lời chào với Kim Tuyết Mai rồi chần chừ cúp điện thoại..
Cả đời anh làm việc, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, không thẹn với người nhà, bạn bè, anh em!
Có một số việc, cũng là bởi vì người ngoài chủ động quấy phá trước, anh mới đánh trả lại kẻ đó.
mà hiện giờ, anh phải gánh chịu hiểu lầm khôn cùng, thế những lại không thể biện giải được lấy một lười.
Kim Tuyết Mai có thể vững lòng tin tưởng anh đã đủ để anh được thỏa mãn rồi.
Buổi tối tám giờ.
Nhóm ba người Cao Phong điều chỉnh trạng thái ổn định, chờ khi xuất phát.
Màn đêm buông xuống, bóng tối khôn cùng dần dần bao phủ khắp chốn, như thể chực chờ nuốt gọn lấy cả tòa thành to lớn này.
Ông Trần đi theo sau Lâm Thừa Khải, theo đó là bốn vị tướng, hai vị Thống Tướng, và cả ba trăm chiến sĩ tinh nhuệ thẳng tắp đứng thẳng.
Đứng đằng trước, nhóm ba người Cao Phong nghiêm trang đứng nhìn cũng với nhóm người ông Trần.
Phía sau ba người, có ba chiếc xe đang đỗ chờ.
Ông Trần phái ra hai chiến sĩ để hộ tống nhóm người Cao Phong đi về phía biên giới.
Một đoạn đường cuối cùng này, ít ra ông Trần còn có thể che chở cho bọn họ.
Một khi ba người đi vào vùng biên giới, sinh tử khúc chiết, bộ đều phải do chính bọn họ gánh các.
“Cao Phong, Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch!”
“Ba người các cậu, đã chuẩn bị xong chưa?”
Ông Trần bước lên phía trước, đặt câu hỏi cho ba người họ.
“Thời gian, chuẩn bị!”
Cao Phong dẫn hai người Long Tuấn Hạo cùng nhau lên tiếng trả lời.
“Lần này đi, sẽ thế nào?” Ông Trần hít một hơi thật sâu.
Cao Phong dẫn đầu hai người Long Tuấn Hạo, ánh mắt chân thành, một tiếng quát lớn: “Kẻ xâm phạm Việt Nam ta, có ở xa cũng phải trừ diệt!”
“Được, xuất phảt!”
Ông Trần lại hít sâu, tiếp đó là quát lớn một tiếng.
“Tiễn bước thống úy Phong!”
Ba trăm binh sĩ tinh nhuệ nhất tề nâng tay bồng súng nhắm về không trung, kéo cò súng nhả đạn.
Tiếng súng vừa dứt, ba người Cao Phong xoay người bước lên xe.
Mọi người ai nấy đều trang nghiêm trông ngóng ba người.
Cơ thể ông Trần khẽ run, hốc mắt ủng đỏ một mảng.
Ông nghĩ rằng, mình đã nhìn quen chuyện sinh tử từ lâu, trời qua bao gió sương, sẽ không còn dễ dàng xsuc động vì người ngoài được nữa.
Thế nhưng lúc này đây, thân là thống đốc, ông Trần lại rơm rớm nước mắt.
Vì Việt Nam vững mạnh, binh hùng tướng mạnh.
Chiến sĩ đang phục vụ đất nước phải đến trăm triệu người.