RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Kỷ Ngọc Lâm cau mày và đẩy Kiều Thu Vân sang một bên.

"Tôi nói cho bà biết, nếu lần này Cao Phong có thể trở lại, mà thái độ đối xử của bà với Cao Phong vẫn như trước, tôi sẽ là người đầu tiên tát vào mặt bà!"

Kỷ Ngọc Lâm đập bàn một tiếng, sau đó vươn tay lấy chìa khóa xe trên bàn và bước ra ngoài cửa.

“Ông... ông định đi đâu vậy?" Kiều Thu Vân thực sự bị Kỷ Ngọc Lam làm cho kinh ngạc, không khỏi thấp giọng hỏi.

“Tôi sẽ đi theo sau, để tránh con bé xảy ra chuyện gì."

"Nếu lần này có xảy ra chuyện gì, thì cái đồ vô dụng Cao Phong trong mắt bà, có lẽ sẽ không ra tay cứu giúp nữa đâu." Kỷ Ngọc Lâm trầm giọng nói xong, đóng sầm cửa rời đi.

Kiều Thu Vân mấp máy miệng, nhưng bà ta không nói lời nào, sững sờ đứng tại chỗ.

Trong lòng không khỏi suy nghĩ, đã mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên Kỳ Ngọc Lâm dám làm chuyện này, giống như một người đàn ông thực thụ.

Buổi tối ở thành phố Hà Nội, không quá sôi động, nhưng cũng không quá vắng vẻ.

Người đi trên đường, người đi qua đi lại, người tan ca buổi tối, đều đang vội vàng bước đi.

Nhưng trên đường phố, có một cô gái với gương mặt khóc lóc, một mình đi về phía trước.

Lớp trang điểm đẹp đẽ đã bị nhoè, đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại khóc nấc lên.

Trông giống như một con mèo hoang chạy trốn khỏi nhà.

Đèn đường trên đầu chiếu xuống, chiếu vào cô gái đang đi trên phố, chiếu xuống mặt đất một hình bóng thật dài.

Nhiều người đi đường đang nhìn cô, dù có lớp trang điểm bị nhoè đi, nhưng có thể nói cô ta là một mỹ nhân hiếm có!

Chỉ là không biết tại sao cô ta cứ tiếp tục một mình đi về phía trước?

Vô số taxi chạy qua hỏi cô có muốn đi đến chỗ nào nhưng đều bị cô xua tay từ chối.

Giống như là bướng bỉnh muốn hoàn thành điều gì đó.

"Người đẹp, em không có tiền đi xe có phải không, anh trai đưa em đi được không?"

Mấy tên côn đồ có mái tóc vàng hoe, nở nụ cười xấu xa bước đến hỏi cô gái này.

"Cút đi!"

Từ phía sau đột nhiên có một tiếng hét lên, làm cho mấy tên côn đồ giật mình quay đầu lại.

"Mẹ kiếp, mày có phải là muốn tìm chết..."

Một tên côn đồ quay lại chửi bới, chưa kịp chửi xong đã ngậm miệng ngay lập tức.

Gã ta nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, kéo cửa kính ô tô xuống, chỉ vào mặt mấy gã và chửi bới.

Bọn họ không biết ông già trung niên này, nhưng bọn họ nhận ra chiếc xe này!

Chết tiệt!

Đây không phải là xe Bentley?

Một người có thể lái một chiếc xe sang trọng như vậy có phải người đơn giản không?

Mấy tên côn đồ cúi đầu im lặng trong giây lát, rồi thành thật nhường chỗ tránh đi.

Sau khi cô gái đi xa, chiếc xe Bentley chậm rãi đi theo phía sau.

Một tên côn đồ mắng: “Đây không phải là có bệnh sao? Không ngồi xe Bentley mà tự đi bộ?”

Còn đối với Kim Tuyết Ngọc bây giờ cô ta không quan tâm người khác nghĩ gì, cô chỉ làm việc mà trái tim muốn.

Khu dân cư Phương Đông là khu biệt thự cao cấp nhất ở ngoại ô.

Khu biệt thự này khá vắng vẻ, dân cư thưa thớt, chẳng khác nào một thiên đường giữa chốn trần gian.

Không có tiếng ồn ầm ĩ, không có tiếng còi xe lộn xộn.

Những thứ bình thường của thế giới, đều bị biến mất ở nơi này.

Lúc này đã là chín giờ tối.

Ánh trăng đã sáng rõ trên bầu trời, chiếu sáng xuống mặt đất, làm cho biệt thự càng thêm yên tĩnh.

Mang lại cảm giác yên tĩnh và thoải mái.

Biệt thự vẫn rực rỡ ánh đèn, Cao Phong đang ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp trên lầu hai, có vẻ đang bận rộn chuyện gì đó.

Trên bàn tròn trước mặt anh, có hai máy tính xách tay, chiếc điện thoại di động để sang một bên.

Tuy rằng Cao Phong nói rằng anh kiên quyết rời khỏi nhà họ Kim, nhưng trong lòng cũng không phải không khó chịu.

Rốt cuộc, đó là nơi anh đã ở trong ba năm.

Cao Phong chắc chắn không phải là người lạnh lùng và tàn nhẫn.

Mặc dù có thể dứt khoát giết chết kẻ thù, nhưng anh là người coi trọng tình cảm với người của mình.

Nếu không những người như Khúc Đại Minh, và cả nhóm người như Lâm Vạn Quân cũng không đi theo Cao Phong lâu như vậy.

Vì vậy, Cao Phong vẫn đang chờ đợi, chờ Kiều Thu Vân và những người khác, cho chính anh có cơ hội giải thích.

Anh, cũng không muốn rời khỏi nhà họ Kim.

Ngay cả trong những ngày ở nhà họ Kim, dù có vẻ không tốt lắm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với những ngày phải sống trong âm mưu ở nhà họ Cao.

Ít nhất, trong ba năm ở nhà họ Kim, thỉnh thoảng anh cũng có thể cảm nhận một chút ấm áp.

Nhưng ở nhà họ Cao, không có một chút ấm áp nào ngoại trừ những mưu kế toan tính.

Vì vậy, Cao Phong vẫn đang chờ đợi. Nhưng anh đợi cả ngày vẫn không có lấy một tin nhắn nào cả.

"Ha ha .." Cao Phong cười tự giễu rồi lại lao đầu vào công việc.

Vì chỉ khi dồn hết sức lực vào những việc này, anh mới tạm quên đi những khó chịu đó.

Hai máy tính xách tay, một máy tính được sử dụng để tạo biểu mẫu, lưu trữ Dự án Spark và tất cả dữ liệu của các ngành khác.

Cái còn lại được sử dụng để liên lạc với Khúc Đại Minh và những người khác, và cả hai có thể làm việc đồng thời.

Hai từ Spark (Lửa Rừng- ngọn lửa nhỏ) phản quang trên màn hình máy tính cực kì dễ thấy.

Một tia lửa duy nhất, có thể bùng lên thành ngọn lửa đốt cháy thảo nguyên.

Có lẽ ban đầu, nó có thể chỉ là một ngọn lửa nhỏ, mờ nhạt và không rõ ràng.

Nhưng theo thời gian, những tia lửa ấy sẽ gom lại với nhau, trở thành ngọn lửa đốt cháy thảo nguyên, nó có thể thiêu rụi toàn bộ thành phố Hà Nội.

Nhưng những tia lửa này cần một cơ hội để hợp lại với nhau.

Nói cách khác, cần có một sợi dây dẫn để kết nối tất cả các tia lửa này.

Và Cao Phong chính là sợi dây liên kết đó,

Không ai có thể thay thế vị trí của anh, cũng không ai thay thế được anh.

Khúc Đại Minh không thể, Lục Thành Sâm cũng không thể, ngay cả Lâm Vạn Quân cũng không thể.

"Cạch cạch!" Cao Phong nghiêm túc làm việc, những ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn phím.

Khi làm xong một việc, Cao Phong

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi