RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3804

“Chuyện này có khả năng không?”

Cao Phong vừa nhẹ giọng nói xong, vừa chậm rãi điều chỉnh tiêu cự ống nhòm.

“Chuyện này…” Lúc này Mạnh Tuấn Phi sửng sốt.

Mà Long Tuấn Hạo nhíu mày im lặng một lát, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Tuấn Phi một cái, vẫn không nói gì thêm.

“Cường đạo Nam Cương, tuyệt đối không chỉ có ba mươi nghìn người.”

“Cụ thể có bao nhiêu, chúng ta không biết được, dù sao có thể đánh bại bốn mươi nghìn người dễ dàng, tất nhiên là nhân số rất nhiều.”

“Chúng ta tùy tiện qua đó, nói không chừng sẽ chịu thiệt lớn.”

“Cho nên không cần phải sốt ruột, tạm thời còn chưa tới lúc đánh bọn họ.”

Cao Phong chậm rãi đặt ống nhòm xuống, châm một điếu thuốc nói.

“Được, tôi hiểu được.”

Mạnh Tuấn Phi gật đầu, nói: “Cậu Phong, mấy thế lực này cũng dám liên thủ đánh bất ngờ với chúng ta, có chút không thành thật rồi!”

“Có phải là bây giờ tôi nên dẫn người, đi bình định bọn họ hay không?”

Mạnh Tuấn Phi rất nể trọng Cao Phong, có chuyện gì cũng phải hỏi Cao Phong.

“Anh Mạnh đừng sốt ruột, đợi chuyện bên tôi sắp xếp xong, bọn họ một người cũng không chạy thoát.”

“Cảnh Đông này, chắc chắn là của anh, chuyện tôi đồng ý với anh lúc trước, cũng sẽ làm được.”

Cao Phong vươn tay vỗ bả vai Mạnh Tuấn Phi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói.

“Được! Cậu Phong nói như vậy tôi yên tâm rồi.”

“Vậy hai người trò chuyện trước đi, tôi đi sắp xếp chỗ dừng chân cho các anh em của Phong Hạo.”

Mạnh Tuấn Phi rất coi trọng lời Cao Phong nói, lúc này xua tay, chào một tiếng rời khỏi đài cao.

Cao Phong nhìn theo Mạnh Tuấn Phi rời đi, vừa mới quay đầu lại, Long Tuấn Hạo đã nhào lên.

“Rầm!”

Long Tuấn Hạo trực tiếp như gấu Koala ôm lấy Cao Phong, cánh tay không ngừng dùng lực.

“Cút! Con bà nó, trên người ông đây còn có thương tích, còn có vết thương đấy!”

Cao Phong đẩy Long Tuấn Hạo ra, mắng to một câu.

“Không phải, anh Phong, tôi quá kích động tôi chỉ là…”

“Tôi đều tưởng là tôi không thể gặp được anh nữa…”

Đôi mắt Long Tuấn Hạo phiếm hồng, nghiến răng phát ra tiếng gầm nhẹ.

“Đừng nói linh tinh nữa, tôi mạng lớn, đâu dễ chết như vậy.”

Cao Phong mỉm cười, vô cùng tùy ý xua tay áo.

Mà trên thực tế, nghĩ tới con đường chạy trốn ngày đó, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.

Cho dù không nói tới hung hiểm trên đường đi, nếu khi đó đám Mạnh Tuấn Phi tới chậm thêm ba phút, mười bốn người bọn họ, ít nhất sẽ chết hơn nửa.

Nói không nghĩ lại mà sợ, đó là giả.

“Mười ba anh em, hiện giờ đều còn sống tôi rất vui mừng.”

“Nhưng những anh em đó đã chết đi, cuối cùng đều không thể trở về được.”

Cao Phong nói tới đây, hai tay hơi nắm chặt lại, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.

Cho dù giết bao nhiêu cường đạo Nam Cương, Cao Phong đều khó có thể lắng lại được phẫn nộ trong lòng.

“Anh Phong, anh yên tâm đi.”

“Anh ra lệnh một tiếng, tôi chắc chắn sẽ tàn sát hết cường đạo Nam Cương, báo thù cho các anh em ở trên trời có linh thiêng.”

Long Tuấn Hạo cũng đứng thẳng tắp, giọng điệu lại càng nghiêm túc hơn.

Cao Phong khẽ gật đầu, ngày đó sắp tới rồi.

“Cuộc chiến tối nay, cường đạo Cảnh Đông cũng bị giết hơn ba mươi nghìn người.”

“Nói ra tôi còn phải cảm ơn cường đạo Nam Cương một chút, giúp tôi giải quyết phiền phức lớn như vậy.”

“Nếu không kế hoạch của tôi và anh Mạnh, chắc chắn đã bị xáo trộn.”

Trong mắt Cao Phong xuất hiện chút cười mỉa, trong lòng còn cảm thán sự kỳ lạ của vận mệnh.

Cường đạo Nam Cương, cùng với cường đạo Cảnh Đông chuẩn bị đánh bất ngờ trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi tối nay, đều xem như là kẻ địch của Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi