RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3805

Vận mệnh trêu người, khiến cho hai bọn họ đánh giết lẫn nhau, trái lại khiến Cao Phong nhìn thấy màn kịch vui.

Không thể không nói, vận may này đúng là không thể chê được.

“Anh Phong, nói tới Mạnh Tuấn Phi kia.”

“Đến lúc đó chúng ta bình định cường đạo Nam Cương xong, anh chuẩn bị đối với ông ta thế nào?”

Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua phía xa, sau đó nhỏ giọng hỏi.

“Cảnh Đông này chắc chắn do anh Mạnh trấn thủ, đến lúc đó chúng ta trở thành hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau hình thành nên liên minh mạnh mẽ.”

“Cho dù là ai, lúc muốn động vào chúng ta cũng phải cân nhắc suy nghĩ.”

Kế hoạch này, cũng sớm đã thành hình trong đầu Cao Phong.

“Khụ…”

Long Tuấn Hạo ho khan một tiếng, nói: “Anh Phong, sao anh không nghĩ tới chuyện làm thịt Mạnh Tuấn Phi, sau này cả Cảnh Đông sẽ thuộc về chúng ta?”

“Không độc không phải là đàn ông! Chỉ cần làm thịt ông ta, sau đó chúng ta lại giết xông vào Cảnh Đông, thiên hạ bên này cũng sẽ thuộc về chúng ta!”

Ý nghĩ của Long Tuấn Hạo rất đơn giản.

Xử lý Mạnh Tuấn Phi, Cảnh Đông này sẽ là thiên hạ của Cao Phong.

“Anh Phong, chỉ có nắm giữ thế lực trong tay mình, mới có thể…”

“Câm miệng!”

Bỗng nhiên Cao Phong quay đầu, trừng Cao Phong một cái.

“Bùm!”

Long Tuấn Hạo vốn sửng sốt, sau đó lập tức đứng nghiêm, đứng yên tại chỗ ban đầu.

“Cậu đang nói gì thế? Cậu có biết những lời này của cậu, khiến tôi cảm thấy phản cảm cỡ nào không?”

“Có phải trong khoảng thời gian này cậu giết quá nhiều người, dẫn đến bản tính bị mất phương hướng rồi không?”

“Long Tuấn Hạo cậu nhớ kỹ cho tôi, chúng ta giết người, không phải vì giết người mà giết người, rất nhiều khi là vì phản kháng, phản kháng loại bất công nào đó, phản kháng chống lại đám người xấu.”

“Trăm ngàn lần đừng để máu tươi che mờ hai mắt cậu, cũng đừng để giết chóc khiến bản tính của cậu bị mất phương hướng.”

Cao Phong vươn tay phải ra, ngón trỏ không ngừng chỉ về phía ngực Long Tuấn Hạo, nói: “Con người phải có nhân tính, mới có thể được gọi là người.”

“Cậu có thể hư hỏng, nhưng cậu phải có điểm mấu chốt, cậu có thể làm chuyện xấu, nhưng cậu phải biết rõ phải trái!”

Những lời này nói ra, lúc này Long Tuấn Hạo mặt đỏ tai hồng.

“Anh Phong, không độc không phải trượng phu, chỉ khi quyền lực nằm trong tay mình, mới có thể có cảm giác an toàn.”

“Lòng người khó dò, anh cũng không biết sau này Mạnh Tuấn Phi sẽ như thế nào, anh cũng không biết sau này ông ta có nhằm vào biên giới Việt Nam hay không.”

Long Tuấn Hạo chậm rãi ngẩng đầu, giọng điệu rất nghiêm túc nói.

Cao Phong và Long Tuấn Hạo nhìn nhau chừng mười giây, mới dời mắt đi.

“Tôi mặc kệ sau này ông ta có khả năng sẽ biến thành bộ dạng gì, tôi chỉ nhìn quá khứ và hiện tại.”

“Quá khứ, ông ta từng cứu tôi một mạng, cứu mười bốn mạng người chúng tôi.”

“Hiện tại ông ta duy trì tin tưởng đối với tôi, rất nhiều chuyện đều là nghe ý kiến của tôi.”

“Ông ta đối với tôi, có ơn cứu mạng! Cậu hiểu không?”

“Cho dù năng lực của ông ta không cao, không xứng ngồi lên vị trí này, nhưng ở trong lòng Cao Phong tôi, vẫn luôn cảm ơn ông ta.”

“Người sống, không thể quá độc ác, cậu phải làm rõ, người nào là kẻ địch, người nào là bạn.”

“Nếu sống quá độc ác, bên cạnh sẽ không có một người có thể tin được rồi.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, châm một điếu thuốc chậm rãi nói.

Long Tuấn Hạo sống quá độc ác, kết cục cuối cùng sẽ là chết không toàn thây.

“Tuấn Hạo, cậu nên hiểu rõ, trên thế giới này, mỗi người đều là độc nhất vô nhị.”

“Còn phân chia cấp bậc thì thế nào? Chỉ là trải nghiệm khác nhau, dẫn đến kết quả không giống nhau mà thôi.”

“Có một số người có thể giết, nhưng có một số người thì không thể.”

Cao Phong hít một hơi thuốc, nhìn phía xa đã chậm rãi không còn tiếng súng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi