RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3806

“Anh Phong, anh đừng tức giận, em cũng không có ý khác đâu.”

“Em chỉ sợ sau này, nhỡ đâu Mạnh Tuấn Phi nắm quyền, lập tức thay đổi tâm tính, trở thành phiền phức mới.”

Long Tuấn Hạo sờ chóp mũi, nhẹ giọng nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, lo lắng của Long Tuấn Hạo, quả thực có đạo lý.

Những lời như lòng người khó dò, cũng là giáo huấn ngàn năm.

Là con người đều thay đổi, chuyện này người nào cũng không dám đảm bảo.

Nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn, quả thực cũng là một phương pháp hành động.

Nhưng Cao Phong vẫn không làm như vậy.

Không phải là anh yếu đuối và mềm lòng, đến bây giờ, trong từ điển của anh đã sớm không còn hai chữ mềm lòng.

Anh chỉ không muốn vi phạm bản tâm của mình.

“Ông ta có ân cứu mạng đối với tôi, cho nên tôi vẫn luôn phải nhớ phần ân tình này.”

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ khiến ông ta đứng trên đỉnh cao của Cảnh Đông này, là trả phần ân tình này.”

“Nếu sau này ông ta làm ra một số chuyện không tốt, tôi sẽ nhường ông ta một lần, trả lại một lần ân tình.”

“Nếu tiếp tục cố chấp, tôi sẽ tự tay chém giết ông ta.”

“Tôi có thể giúp ông ta đi lên đỉnh, tôi cũng có thể chém ông ta dưới đao.”

Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao, thì thào lẩm bẩm.

“Được, tôi biết rồi.”

Long Tuấn Hạo không nói thêm nữa, chỉ liên tục gật đầu.

Tuy nói thẳng giết Mạnh Tuấn Phi, có thể làm được chân chính sạch sẽ lưu loát.

Nhưng Long Tuấn Hạo cũng biết, với tính cách của Cao Phong, chắc chắn sẽ không làm như vậy.

“Cậu cũng đừng không thoải mái trong lòng, chúng ta không thể vì nguy hiểm có khả năng không xuất hiện, mà giết bạn bên cạnh mình.”

“Ban đầu ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, các cậu bị quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu vây quét, cậu còn nhớ rõ đúng không?”

“Tôi vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc bọn họ giết chết hết các cậu.”

“Đợi các cậu chết đi, thành phố Hà Nội sẽ do mình tôi nắm quyền, còn có thể dễ dàng bước lên đỉnh cao.”

“Nếu tôi ra tay, khó đảm bảo sau này các cậu sẽ không lại ra tay với tôi, nhưng mà tôi vẫn ra tay giúp các cậu.”

“Mà kết quả, các cậu cũng không khiến tôi thất vọng.”

“Nếu khi đó tôi làm ra quyết định nhổ cỏ tận gốc, cũng sẽ không có khối tập đoàn Phong Hạo, hai chúng ta cũng không có cơ hội nói chuyện ở đây.”

Sau khi Cao Phong nói xong những lời này, bỗng nhiên Long Tuấn Hạo trợn to mắt, im lặng chừng gần một phút, mới liên tục gật đầu.

“Anh Phong, rất xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Là tôi suy nghĩ quá đơn giản, anh trăm ngàn lần đừng nóng giận.”

Trên mặt Long Tuấn Hạo xuất hiện hổ thẹn, cúi đầu xin lỗi.

“Được rồi, tôi còn không hiểu cậu có tính cách gì sao?”

“Sau này những lời như vậy, đừng nói nữa.”

“Con người anh Mạnh không tệ, mọi người có thể trao đổi nhiều hơn.”

Cao Phong vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Liễu Tông Trạch.

“Anh Phong, có chuyện gì thế? Sao tôi nghe thấy bên Nam Minh có tiếng súng.”

Điện thoại vừa mới nghe máy, giọng nói có chút khẩn trương của Liễu Tông Trạch truyền tới.

“Không sao, không liên quan tới bọn tôi.”

“Tôi nhìn thấy một tiết mục chó cắn chó, vô cùng đặc sắc.”

Cao Phong ngắm nhìn phía xa, mỉm cười nói.

“Ừm! Các anh không sao là tốt rồi.”

Lúc này Liễu Tông Trạch yên lòng, gật đầu đáp lại.

“Tạm thời Tuấn Hạo sẽ không trở về, phía bên tôi còn có chuyện cần cậu ấy phải làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi