RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3942

Trong lòng Trần Thiên Tung thề, nếu Cao Phong thật sự chịu uất ức, vậy cho dù có phải liều cái vị trí thống đốc của mình, thì cũng phải đòi lại công bằng cho anh.

“Thống úy Cao, thân là một người lính, cậu cũng biết, lính phải phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức chứ?” Trợ lý Trương hơi nhíu mày, lại hỏi Cao Phong.

Cao Phong liếc mắt nhìn ông ta, trong lòng chỉ cười lạnh.

Biết hay không thì đã làm sao?

Có những chuyện không cần người khác nói quá nhiều, thì Cao Phong vẫn sẽ đi làm. Nhưng có những chuyện anh không muốn làm, thì người khác lại càng không thể uy hiếp, hay ép anh đi làm được.

Cho nên, suy tính đó của trợ lý Trương chắc chắn không thành công được rồi.

“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, cậu có đi Tây Vực không?” Trợ lý Trương lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Cao Phong.

“Không đi.” Anh vẫn không hề do dự một chút gì như cũ, thái độ vô cùng cứng rắn.

“Được! Tước bỏ cấp thống úy của cậu ta.” Trợ lý Trương lập tức gật đầu, phất tay rồi nói.

Một tiếng ra lệnh này, khiến cấp thống úy trên người Cao Phong cũng bị tước bỏ sạch sẽ. Từ giờ trở đi, trên người anh không còn một cấp bậc quân hàm nào nữa, thậm chí còn không thể tính là một tân binh mới vào quân đội.

Sau hơn ba mươi ngày đấu tranh với sinh tử, kết quả lại là công dã tràng. Điều này thực sự khiến cho anh cảm thấy có hơi nực cười. Trong lòng anh thật sự không để ý đến những thứ này. Nhưng vẫn là câu nói kia, Kim Tuyết Mai sẽ để ý, bé cưng tương lai của bọn họ sẽ để ý, linh hồn của ông cụ Cao trên trời sẽ để ý. Và cả những binh lính đã trả giá bằng vô số máu tươi cho Cao Phong cũng để ý.

“Đi con mẹ nó ấy!” Liễu Tông Trạch thực sự không thể nhịn được nữa, anh ta trực tiếp ném toàn bộ đồ trong tay xuống sàn.

Đám người ông Trần cũng đột nhiên bùng phát, trực tiếp tiến lên một bước, duỗi tay chỉ vào trợ lý Trương.

“Thằng nhãi họ Trương kia, tôi yêu cầu ông phải gọi điện thoại cho vị đó ngay bây giờ. Tôi ngược lại muốn xem xem, đây là ý của ông hay là ý của vị kia.” Ông Trần cố hết sức kiềm chế cơn giận trong lòng, gầm lên một tiếng với trợ lý Trương.

Đám người Vu Chính Bình cũng trợn tròn mắt, tiến liên trừng mắt với trợ lý Trương. Duy chỉ có Diệp Thiên Long là mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Ông Trần, ông đừng kích động, tôi vẫn chưa làm xong việc của mình. Đợi tôi xử lý xong việc của mình thì tôi sẽ giải thích với ông sau, được không? Trước tiên ông cứ nhìn đi đã, đợi tôi làm xong việc này rồi lại nói.” Trợ lý Trương chậm rãi quay người, nói với thái độ rất khách sáo.

Đối mặt với thái độ này của trợ lý Trương, ông Trần lại hơi sững sờ. Dù sao thì giơ tay cũng không đánh người tươi cười, ông Trần cũng không thể quá mức hùng hổ dọa người được. Cho nên ông ta hít sâu vài cái, rồi lại miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng. Ông ta thật muốn xem thử cách xử lý của trợ lý Trương có khiến ông ta hài lòng hay không.

“Cao Phong, tôi làm như vậy với cậu, cậu có lời gì để nói không?” Trợ lý trương nói với ông Trần xong, lại nhìn về phía Cao Phong và hỏi.

“Lá cây chậm rãi biến vàng, lòng người cũng từ từ trở nên lạnh nhạt. Nếu có một ngày, chuyện mà Cao Phong tôi làm khiến trong lòng các vị nguội lạnh. Vậy thì xin các vị hãy hiểu, nhất định là các vị đã khiến trong lòng tôi nguội lạnh trước.”

Cao Phong không thay đổi sắc mặt, những lời nói ra đã thoáng mang theo vẻ lạnh lùng.

Trái tim của mọi người chợt co rút lại.

Lời nói này của anh, thực sự ẩn chứa một loại ý nghĩa cảnh cáo và uy hiếp. Nhưng mọi người cũng đều hiểu, với sức mạnh mà anh có được hiện giờ, anh muốn làm nên sóng gió, thì cũng chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt mà thôi.

Anh chắc chắn có thực lực đó.

Chỉ có điều, lá gan của Cao Phong chưa chắc đã lớn đến mức uy hiếp toàn bộ Việt Nam đâu nhỉ?

Cho dù là ông Trần cũng không dám nói ra những lời này, nếu không thứ chờ đợi ông ta chỉ có sự trừng phạt.

Bây giờ Cao Phong nói như vậy, trợ lý Trương sẽ làm như thế nào?

“Quả nhiên cậu sẽ nói như vậy.” Trợ lý Trương nghe vậy, lại không hề tức giận, dường như đã sớm đoán ra được câu trả lời của Cao Phong.

Nhìn thấy ông ta nói như vậy, Cao Phong hơi nhíu mày.

“Vậy nếu không để lòng cậu nguội lạnh thì sao? Cậu sẽ đối xử chân thành với mọi người chứ?” Trong lòng trợ lý Trương than nhẹ một tiếng, vị đó đoán không sai, tính cách của Cao Phong quả nhiên là như vậy.

“Ha ha.” Cao Phong cười lạnh, cũng không hề trả lời nữa.

Trong lòng anh đã nguội lạnh rồi.

Trợ lý Trương hơi mỉm cười, sau đó hét ra ngoài cửa: “Vào đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi