RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4226

“Con dao này…”

Cô lật đi lật lại xem cho kĩ, sau đó hỏi: “Con dao này, anh lấy ở đâu vậy?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, anh cũng cảm thấy nghi ngờ.

Thấy dáng vẻ của Hoa Hồng, tại sao lại có thể thấy con dao quen mắt được?

Anh suy ngẫm, nhưng vẫn chưa có đáp án đầu tiên.

“Sao vậy, cô biết à?”

Anh từ từ thu lại nhật kí, nhìn Hoa Hồng hỏi.

Cô nhăn mày, tay trái cầm chuôi dao, tay phải vuốt nhẹ thân dao.

“Cứ cảm thấy, đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

Trong mắt của Hoa Hồng, hiện lên vẻ mờ mịt va nghi hoặc.

Cô vẫn cảm thấy nhất định mình đã gặp qua nó ở đâu rồi, chắc chắn có chỗ khác thường.

Nhưng lúc này cô lại không nhớ ra, cái cảm giác này khiến cô rất khó chịu.

Trong lòng của anh,lại thấy có chút buồn cười.

Chỉ là một con dao mà thôi, lại còn nói đến việc đã từng gặp ở đâu.

“Bây giờ tin tức trên mạng phát triển như vậy, chắc là cô thấy bức ảnh tương tự trên mạng đó.”

Anh xua tay, trong lòng không buồn để ý.

“Không, không đơn giản như vậy.”

“Con dao này, con dao này…có thể có liên quan đến Tây Vực.”

Câu nói tiếp theo của Hoa Hồng khiến cho anh khựng lại.

“Đây…”

Anh có thể cảm nhận được, cả chất lượng và kĩ thuât chế tạo đều không thường.

Nhưng, cũng chỉ có vậy.

Chú Lý chỉ là ông chủ tiệm mì, cả đời sống ở Hà Nội.

Anh quen biết ông ấy ít nhất cũng được vài năm rồi, ông ấy vẫn giữ tiệm mì nhỏ đó.

Cô đơn một mình, mặt trời mọc ra ngoài, mặt trời lặn về nhà, đạp xe ba bánh đi chợ mua đồ ăn.

Sao lại có liên quan gì đến Tây Vực chứ?

Anh khựng lại, sau đo lắc đầu nói.

“Anh nhìn ở đây, con dao này được tạo hình tinh tế ,là phong cách đúc của Tây Vực.”

“Hơn nữa còn là cách đúc đã lâu về trước, bời vì bây giờ có rất ít người sử dụng binh khí lạnh nữa mà toàn sử dụng vũ khí nóng thôi.”

Cô vừa chỉ con dao vừa líu ríu nói.

“Ý cô là, con dao này có lẽ xuất xứ từ Tây Vực.”

“Hơn nữa, là sản phẩm của thời kì binh khí lạnh của Tây Vực?”

Anh khẽ nhăn mày, cầm con dao lên xem.

Cô đưa tay sờ lưỡi dao, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn ngón tay của cô thì thấy bị cắt một vết thương nhỏ.

Lưỡi dao sắc bén đến vậy thật hiếm thấy.

Thật sự là chém sắt như bùn mà.

“Không sao chứ?”

Anh nhìn qua vết thương ở tay cô hỏi.

“Không sao.”

Cô tùy tiện chà chà ngón tay rồi mới không nhìn con dao nữa.

“Xin lỗi, tôi thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc anh lấy con dao này từ đâu ra vậy?”

Hoa Hồng than nhẹ một tiếng, sau đó hỏi anh.

Anh khựng lại một chút rồi trả lời: “Tôi ở Việt Nam, hay đến một tiệm mì ăn.”

“Ông chủ tiệm đó đã tặng tôi cái này.”

Nghe anh nói vậy, Hoa Hồng lại thấy kinh ngạc rồi nhìn anh.

Rất khó tưởng tượng, với thân phận như anh mà lại đến một tiệm mì nhỏ để ăn.

Tài sản lên đến nghìn tỷ mà vẫn không quên tình cũ, cực kì hiếm có.

“Chú Lý còn nói với tôi, chú ấy đợi tôi và Tuyết Mai đến đó ăn mì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi