RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4227

“Tôi đã từng không có gì cả, chính là một kẻ tứ cố vô thân.”

“Quán mì đó, coi như là nơi hẹn hò đầu tiên của tôi và Tuyết Mai, ngày kỉ niệm năm đầu kết hôn chúng tôi cũng đến đó ăn mì.”

Anh từ từ thu lại con dao, trong mắt ánh lên bao hoài niệm.

Hoa Hồng nhìn thấy rõ,lúc này anh đã thể hiện xiết bao tình cảm.

“Đúng là khiến người ta ghen tỵ…”

Nhìn thấy ánh mắt của anh, theo bản năng cô tự nói một tiếng.

“Sao cơ?”

Anh thôi hồi tưởng, quay qua hỏi cô.

“Không có gì.”

Hoa Hồng từ từ lắc đầu, sau đó nói: “Tôi cảm thấy, bản thân rất muốn gặp Kim Tuyết Mai, muốn xem cô ấy đẹp đến mức nào, ưu tú đến mức nào, mới khiến cho anh bỏ ra nhiều đến vậy.”

Khóe miệng của anh nhếch lên mang vẻ yêu chiều.

“Có lẽ cô ấy không phải là người con gái đẹp nhất trên đời này, nhưng trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn xinh đẹp nhất.”

“Hơn nữa, nếu không có cô ấy thì tôi cũng có được ngày hôm nay.”

Anh lắc đầu sau đó cầm tất cả đồ đạc đi về phòng.

“Có thể nói cho tôi biết không?”

Hoa Hồng đứng tại chỗ trong mấy giây rồi đột nhiên chạy theo anh hỏi.

Anh thắc mắc dừng lại quay đầu nhìn cô.

“Tôi… chưa yêu đương bao giờ, tôi muốn nghe chuyện của hai người.”

“Nếu có thể… không kể cũng được.”

Hoa Hồng hơi ngại nên quay đầu, che dấu sự xấu hổ trong mắt.

“Vậy để tôi kể cho cô nghe.”

Anh cười, chia sẻ hạnh phúc của bản thân cho người khác sẽ khiến cho hạnh phúc nhân lên.

Điều quan trọng nhất là, anh không biết, sau trận chiến ngày mai, anh có còn trở về được nữa hay không.

Cho nên, trước trận chiến, chia sẻ câu chuyện của mình cũng coi như không uổng một chuyện vui.

“Được, đợi tôi hai phút.”

Hoa Hồng gật đầu, lập tức lấy điện thoại, gọi cấp dưới sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

Lúc đó, mọi việc đã bắt đầu tiến hành rồi.

Việc anh có thể làm bây giờ chính là chờ đợi.

Đợi Long Hạo Hiên đem người đến, việc này cần cả một quá trình.

Mà trong vài tiếng cuối cùng này chính là khoảng thời gian an nhàn cuối cùng của anh.

Ngày mai khai chiến rồi, cho dù kết quả ra sao, có lẽ anh sẽ không còn những khoảnh khắc an nhàn như vậy nữa.

Màn đêm buông xuống bao trùm cả Tây Vực.

Ánh đèn ở khắp các thế lực của Tây Vực cũng bắt đầu sáng lên rồi.

Trong phòng, ánh đèn mờ chiếu sáng khuôn mặt của Cao Phong và Hoa Hồng.

Anh kể cho Hoa Hồng nghe mọi chuyện của anh và Tuyết Mai, thật ra giống như lọt vào hồi ức vậy.

Khóe miệng lúc thì mỉm cười lúc lại lạnh như băng.

Mà Hoa Hồng lại lặng im từ đầu đến cuối, nghiêng người nghe không nói năng gì.

Cảm xúc trong lòng cũng lên xuống theo câu chuyện của anh.

Cô không dám tin, con đường tình duyên của hai người lại nhấp nhô gian khổ đến vậy.

Đành thở than một câu, số phận trêu ngươi.

“Cô hỏi tôi, vì sao lại bỏ ra nhiều như vậy…”

Có lẽ bởi vì, cái tính đánh đá nhưng thiện tâm trong ba năm đó của cô ấy, ba năm không xa rời.”

“Cũng có thể vì, khi tôi gặp chấn thương phần đầu để lại di chứng không thể tự mình sinh hoạt được, cô ấy đã dùng bờ vai yếu mềm giúp tôi dựng một chốn chắn mưa tránh bão.”

“Bởi vì, một người tài năng cao quý như cô ấy lại vì một gã mai danh ẩn tính như tôi mà làm phục vụ trong một quán nhỏ.”

“Bị ông chủ bắt nạt, bà chủ mắng mỏ, chỉ vì kiếm chút tiền để cho tôi mua món đồ chơi tôi muốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi