Chương 4240
Sau chốc lát, ánh mắt của Trần Anh Thảo từ từ mở to, rồi to hơn nữa.
“Cậu, cậu, cậu là Phong?”
Câu nói này của Trần Anh Thảo khiến cho đầu óc Cao Phong ù một tiếng.
Quả nhiên là bà ấy! Chính là bà ấy!
Giây phút này, đột nhiên Cao Phong có một cảm giác xúc động chảy nước mắt.
Dẫu sao bà Trần Anh Thảo này cũng xem như là một nửa mẹ của mình rồi!
Và đồng thời, cuối cùng Cao Phong cũng biết, thì ra cái tên Cao Phong này đã định trước từ hai mươi năm trước rồi.
Chỉ là không biết, do ông cụ nhà họ Lục đặt hay là cha mẹ ruột của anh đặt cho.
“Là con, con là Cao Phong.”
“Hai mươi năm trước, ông Lưu đưa con đến nhà dì.”
“Uống được ngụm sửa của dì, con mới có thể sống tiếp đến giờ.”
Hai mắt Cao Phong đỏ ửng, gật đầu thật mạnh và nói.
“Con! Con đúng là Cao Phong!”
“Con của dì!”
Trần Anh Thảo nghe vậy thì như bị điện giật vậy, ngay sau đó bà ấy bổ nhào đến ôm Cao Phong vào lòng.
Cao Phong có thể cảm nhận được sự chói lọi của bản năng làm mẹ trên người Trần Anh Thảo, không có chút gì gọi là giở trò dối trá.
“Con trai, con lớn đến như vậy rồi, dì cũng không ngờ được, không ngờ được.”
“Dì cũng không ngờ sư thầy Thanh Tâm không lừa dì thật, ông ta không lừa dì.”
Trần Anh Thảo kích động đến nói năng lộn xộn, bà ấy ôm Cao Phong mà cơ thể không ngừng run rẩy.
Và Hoa Hồng ở phía sau cuối cùng cũng hiểu ngọn nguồn câu chuyện rồi, cô ta lặng lẽ đứng đằng sau thở dài một hơi.
Cao Phong vỗ vỗ lưng Trần Anh Thảo, nói nhỏ nhẹ.
“Chúng ta vào nhà nói đi.”
“Được! Vào nhà, vào nhà nào.”
Trần Anh Thảo kéo tay Cao Phong lại, sau đó nhìn về hướng Hoa Hồng.
“Đây là bạn gái của con nhỉ? Cô gái thật xinh đẹp!”
Mặt Trần Anh Thảo tràn đầy ý cười, bà ấy nhìn Hoa Hồng và nói.
“A…đây, con…khụ…”
Hoa Hồng nghe vậy thì ngây người, vẻ nghiêm nghị trên người đột nhiên biến mất, thay vào đó mặt cô ta có hơi đỏ rồi.
Giây phút này, đột nhiên cô ta cảm thấy có một cảm giác thấp thỏm khi con dâu gặp mẹ chồng, còn vô thức nhìn Cao Phong một cái.
Thế nhưng Cao Phong không có nhìn cô ta, mà cười giải thích: “Không phải ạ, cô ấy chỉ là bạn của con, chúng ta vào nhà trước đi.”
“Được, được, vào nhà thôi!”
Trần Anh Thảo gọi hai người vào nhà, rồi đi rót trà bưng nước.
“Dì Trần, dì đừng làm việc nữa, trong nhà chỉ có mình dì sao?”
“Con của dì đâu?”
Cao Phong kéo Trần Anh Thảo ngồi xuống, sau đó nhỏ nhẹ hỏi thăm.
Nghe câu hỏi này xong thì cơ thể Trần Anh Thảo liền chấn động, sau đó bà ấy lắc lắc đầu không nói gì.
Còn Hoa Hồng thì thúc chân Cao Phong ở dưới bàn, lắc lắc đầu với Cao Phong.
Sống ở nơi hỗn loạn thế này, ai cũng không biết được ngày mai và bất ngờ, cái nào sẽ đến trước.
Con của Trần Anh Thảo nhất định là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
“Không nhắc, không nhắc nữa, bây giờ chỉ có dì với ông ấy sống.”
“Nhiều năm qua đi như vậy, cũng không sao rồi.”
Trần Anh Thảo giống như tự an ủi mình vậy, bà ấy khua khua tay cười khổ nói.
Cao Phong gật gật đầu, không hỏi thêm nhiều nữa.
“Dì Trần, nếu dì cảm thấy sống ở đây không vui thì con có thể đổi chỗ khác cho dì.”
“Cho dù là ở đây hay là bên Việt Nam, chỉ cần dì muốn, thì con có thể đưa dì qua đó.”
Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, nói với ánh mắt rất nghiêm túc.
“Đừng đi qua đi lại nữa! Đừng đi nữa!”