RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4241

Trần Anh Thảo khẽ khua tay, sau đó nói: “Dì đã quen sống ở bên này rồi.”

“Mỗi ngày bận rộn làm việc, có lúc niệm Phật, sống cuộc sống tầm thường như vậy cũng tốt.”

“Bây giờ dì cũng không có gì để theo đuổi, con… con cái cũng không còn nữa.”

Nói đến đây, Trần Anh Thảo trầm tĩnh vài giây, sau đó cười gượng nói: “Phong à, con biết không? Ở chỗ dì có một thầy dạy Phật Giáo rất giỏi.”

“Ông ấy sẽ không theo giờ quy định mà đến đây truyền giáo, chỉ dạy giáo lý của Phật Giáo cho mọi người, mỗi lần dì đều qua đó nghe đấy.”

“Lần trước lúc ông ấy đến, còn nói với dì là có thể có chuyện vui gõ cửa, dì không ngờ sẽ là một chuyện vui lớn đến vậy đó.”

Vẻ mặt Trần Anh Thảo tràn đầy sự vui mừng, dường như sự cay đắng của cuộc sống không hề ảnh hưởng chút nào đến bà ấy.

“Lúc trước con nghe dì nói, sư thầy Thanh Tâm, chính là ông ấy sao?”

Cao Phong gật đầu, sau đó tùy tiện hỏi một câu.

“Đúng! Là ông ấy! Ông ấy đúng là cao tăng đắc đạo thực sự.”

“Thực ra dựa vào năng lực của ông ấy, hoàn toàn có thể sống rất tốt.”

“Nhưng ông ấy vẫn luôn khổ luyện tu hành, đồng thời tuyên duyên ý nghĩ lương thiện, dẫn dắt mọi người ở đây hướng thiện.”

“Những năm nay, quả thực cũng có một vài Quân đoàn lính thuê bị ông ấy dẫn dắt rời khỏi khu vựa phía tây, quay về nơi chốn của mỗi người đấy.”

Vẻ mặt Trần Anh Thảo đầy vẻ sùng bái khi nhắc đến sư thầy Thanh Tâm.

Còn Cao Phong thì lại khẽ chau mày, đột nhiên anh nhớ đến sư thầy Thanh Viễn ở thành phố Hà Nội.”

“Xít!”

Đúng khoảnh khắc này, đột nhiên Cao Phong thở mạnh một hơi, sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ.

Đột nhiên anh nhớ đến một chuyện.

Hôm đó, lúc anh rời khỏi thành phố Hà Nội, trước khi đến Tây Vực.

Đệ tử của sư thầy Thanh Viễn chặn Cao Phong ở trên đường, nói một loạt với Cao Phong.

Lúc đó Cao Phong hoàn toàn không để ý đến, thậm chí đã quên đi một cách nhanh chóng.

Và lúc này anh lại nhớ đến.

Tối hôm đó, vị hòa thượng đó nói cho Cao Phong biết sư thầy Thanh Viễn có một sư huynh, ở nơi mà Cao Phong sắp đến.

Nếu như Cao Phong có duyên gặp ông ấy, thì ông ấy có lẽ sẽ chỉ dẫn Cao Phong tìm được phương hướng chính xác.

Lúc đó, Cao Phong tưởng mình đã tìm được phương hướng rồi, nên hoàn toàn không để ý đến câu nói này.

Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều được âm thầm định sẵn rồi!

Sư thầy Thanh Viễn có thể không thật sự biết được tương lai, nhưng là cao tăng đắc đạo thật sự, còn có thể dự đoán được một số chuyện.

Thì ra, chuyện mà anh nên làm nhất chính là tìm đến sư huynh của sư thầy Thanh Viễn!

Có thể ông ta biết được vị trí thật sự của Kim Tuyết Mai.

“Dì Trần, sư thầy Thanh Tâm này sống ở đâu! Con có chuyện gấp cần gặp ông ấy.”

Cao Phong dứt khoát quay đầu lại, nhìn Trần Anh Thảo và hỏi.

“Dì không biết, ông ấy sẽ không theo giờ quy định mà đến đây.”

“Còn chỗ ở của ông ấy thì không có ai biết cả.”

Trần Anh Thảo lắc lắc đầu, nói mà cảm thấy hơi có lỗi.

Cao Phong gật gật đầu, sau đó lấy tờ giấy ra ghi một dãy số rồi đưa cho Trần Anh Thảo.

“Dì Trần, nếu như sư thầy Thanh Tâm lại đến thì nhất định dì phải nói cho con biết nha.”

Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, giọng nói nghiêm túc nhắn nhủ bà ấy.

“Được, nhất định dì sẽ báo cho con.”

Trần Anh Thảo cũng gật đầu thật mạnh, ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Mặc dù Hoa Hồng không biết sao Cao Phong lại làm vậy, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều.

Cao Phong nói chuyện với Trần Anh Thảo một hồi rồi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Dì Trần, dì không đi cùng với bọn con thật sao?”

“Con thấy người đàn ông đó đối xử không tốt với dì.”

Trước khi Cao Phong đi, anh vẫn muốn đưa Trần Anh Thảo đi cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi