RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4321

Mà lý do Lâm Vạn Quân nghe tới tên người này cũng là nghe được từ trong miệng ông cụ Cao.

Có người nói ông cụ Cao đã từng có quen biết với Huyết Đao Lý Xung Thiên.

Thậm chí Lâm Vạn Quân còn hoài nghi, hẳn giữa hai người bọn họ đã từng có một trận so tài.

Về phần thắng bại không ai đoán được.

Sau đó ông cụ Cao tìm được Cao Phong, cùng Lâm Vạn Quân từ từ thoái ẩn, cũng không biết gì về việc ở Tây Vực nữa.

Không ngờ hai mươi mấy năm qua đi, đội Huyết Đao Tây Vực đã không còn tồn tại, thậm chí ngay cả thanh Đao Huyết Vương này cũng rơi vào trong tay Cao Phong.

Lâm Vạn Quân vắt hết óc suy nghĩ cũng không cách nào nghĩ ra Cao Phong đã lấy được thanh đao này từ chỗ nào.

“Phù! Tao lại nhìn thấy mày, tao lại nhìn thấy mày, thế nhưng… người ấy đâu??”

Người trung niên vươn ống tay áo lau lệ nóng trong mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong thản nhiên đối mắt với người trung niên.

“Tôi muốn hỏi cây đao này cậu lấy từ được từ nơi nào?”

Vậy mà trong những lời này của người trung niên lại mang theo ý chất vấn, phảng phất như đang tra hỏi phạm nhân.

“Rầm!”

Long Tuấn Hạo bỗng tiến lên một bước, trực tiếp đạp một đạp về phía người trung niên.

“Mịa mày, tao thấy mày rõ là đang được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Sao mày dám giở giọng điệu như đang chất vấn ở đây? Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai?”

Long Tuấn Hạo vừa đá ra, chân bị thương lập tức đau đớn, anh ta vội vã đỡ lấy Liễu Tông Trạch mới không khiến bản thân ngã xuống.

Người trung niên lùi lại mấy bước, trên người xuất hiện một dấu chân to nhưng ông ta lại không quan tâm mà tiếp tục nhìn về phía Cao Phong.

“Nếu tôi đã bước vào đội ngũ của cậu, cũng không nghĩ tới chuyện còn sống mà đi ra.”

“Hiện tại tôi hỏi cậu, cây đao này của cậu từ đâu mà ra!”

“Nếu như cậu không để nói rõ ràng cho tôi biết, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua!”

“Các người có thể giết tôi, nhưng thủ hạ của tôi còn năm mươi ngàn anh em, bọn họ sẽ chém sạch cả đám các người!”

Vẻ mặt người trung niên tràn đầy điên cuồng, trong mắt càng lộ ra vẻ điên cuồng sâu đậm.

Cao Phong có thể nhìn ra, đó là một loại điên cuồng thấy chết không sờn, hệt như một đầu dã thú phát điên.

“Con mịa mày đang uy hiếp ai đó?”

Long Tuấn Hạo lại nổi nóng, lại muốn bước lên trước.

“Con mịa cậu yên tĩnh chút đi, nhìn xem anh Phong trả lời như thế nào.”

Liễu Tông Trạch vươn tay kéo Long Tuấn Hạo trở về, nhíu mày quát lớn một câu.

“Đuỵt! Nếu mày còn chọc giận ông đây, ông sẽ chém đầu mày ngay lập tức.”

Long Tuấn Hạo mắng một câu, sau đó thở phì phò đứng tại chỗ.

“Cây đao này là người khác tặng cho tôi.”

Cao Phong nhìn vẻ mặt người trung niên, sau đó vẫn nói sự thật.

“Cậu nói bậy!”

“Người đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cây đao này rời khỏi bàn tay mình!”

“Đao Huyết Vương, đao còn người còn, đao hủy người vong, con mịa cậu đang nói láo!!”

Người trung niên bỗng nổi giận đùng đùng, chỉ vào Cao Phong nhỏ giọng quát.

Lâm Vạn Quân cũng cảm thấy trái tim co rút nhanh.

Mỗi thành viên trong đội Huyết Đao đều là đao không rời người.

Chuyện này cũng đã được lưu truyền rộng khắp.

Cho nên cây đao này của Cao Phong thật đúng là lai lịch không rõ ràng!

“Con bà nó! Mịa mày, mày bị ngu sao!”

Long Tuấn Hạo nghe thấy người trung niên mắng Cao Phong, lại muốn xông tới.

Cao Phong khẽ nhíu mày, xua tay ngăn cản động tác của Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo cực lực nhẫn nại bản thân, sau đó mới hừ lạnh một tiếng lệch đầu qua một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi