RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4322

Cao Phong nhìn người trung niên, trong lòng như có chút hiểu ra.

Người trung niên vì cây đao này mà không màng tới cả tính mạng của bản thân, nói vậy hẳn cây đao này có ý nghĩa phi phàm.

Nói không chừng bạn của ông ta chính là chú Lý đã mở tiệm mì cũng nên?

Nếu là như vậy, vậy anh với ông ta còn có thể nói chuyện tiếp.

“Đúng là người khác tặng cho tôi, chú ấy…”

Cao Phong há miệng muốn nói tiếp, nhưng không đợi anh nói xong người trung niên đã trực tiếp ngắt lời.

“Ai đưa cho cậu? Người đó là ai? Tên gì?”

Ánh mắt người trung niên gắt gao nhìn chằm chằm vào Cao Phong, cắn răng hỏi.

“Tôi không biết chú ấy tên gì, nhưng tôi biết chú ấy họ Lý.”

Cao Phong nhíu mày mấy giây, sau đó nhẹ giọng nói.

Ngay sau khi Cao Phong nói ra những lời này, người trung niên bỗng trừng to mắt, cả người như bị điện giật.

Sắc mặt càng lập tức biến thành trắng bệch vô cùng.

Bàn tay run run, huyết đao trong tay cũng đang run rẩy, mà toàn thân ông ta cũng đang run rẩy không ngừng.

“Lý, Lý…”

Chỉ nháy mắt, viền mắt người trung niên đã trở nên đỏ hồng, sau đó lại ngồi bịch xuống đất, hệt như toàn thân chợt mất hết sức lực.

“Shhhh! Lý…”

Lâm Vạn Quân cũng hít một hơi thật sâu.

Lẽ nào cây đao này là do Huyết Đao Lý Xung Thiên đưa cho Cao Phong?

Mịa nó, nói đùa gì vậy?

Những nhân vật lớn Cao Phong biết, đa số người Lâm Vạn Quân cũng biết.

Nhưng ông ta chưa bao giờ biết vậy mà Cao Phong còn quen biết Huyết Đao Tây Vực Lý Xung Thiên?

“Rốt cục trong ba năm cậu Phong ở thành phố Hà Nội đã làm những chuyện gì?”

“Lẽ nào trong ba năm cậu Phong ở thành phố Hà Nội đã chuẩn bị rất nhiều thứ sao?”

Lâm Vạn Quân trừng to mắt, thầm lẩm bẩm trong lòng.

“Tại sao người đó muốn tặng cho cậu?”

“Người đó đang ở đâu? Người đó… đã đưa cho cậu hay cậu cướp lấy từ trong tay người đó?”

Nói đến đây, người trung niên bỗng đứng lên giơ chiến đao trong tay ra, mũi đao nhắm ngay Cao Phong.

“Nói! Có phải cậu đã giết người đó đi, rồi giành lấy cây đao này từ trong tay người đó?”

Người trung niên nghiến răng ken két, trong mắt càng chôn đầy lửa giận.

Phảng phất như chỉ cần câu trả lời của Cao Phong không thể khiến ông ta thỏa mãn, ông ta sẽ lập tức công kích Cao Phong.

Giờ khắc này, rất nhiều binh sĩ Phong Hạo đều giơ vũ khí nóng lên, nhắm ngay người trung niên.

Mà lúc này, phía Negan và Đặng Phi lại như lọt vào sương mù.

“Đuỵt! Đến cùng bọn họ đang nói gì?”

“Có người nào hiểu môi ngữ không, giúp tao nhìn xem bọn họ đang nói gì?”

Đặng Phi mắng một câu, trong lòng lo lắng không gì sánh được.

Bọn chúng có thể thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa người trung niên và Cao Phong, nhưng lại không nghe được bất kỳ thanh âm gì.

Tình huống này khiến bọn chúng nôn nóng vô cùng.

Bên phía Negan, đám cường đạo Tây Vực cũng không hiểu tình huống, chỉ có thể chờ đợi.

“Thủ lĩnh Negan, hay là chúng ta hạ lệnh tiến công đi?”

Một tên thủ lĩnh nhỏ giọng nói một câu, trưng cầu ý kiến của Negan.

“Thủ lĩnh của chúng tôi đang ở bên kia, chúng tôi sẽ không nổ súng.”

Vậy mà không đợi Negan nói gì, sĩ quan phụ tá thủ hạ của người trung niên đã hừ lạnh một tiếng, nói.

“Fuck!”

Trong lòng Negan thầm mắng một câu, hiện tại còn chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, xoá bỏ kế hoạch khai chiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi