RỂ QUÝ RỂ HIỀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quản lý Phùng liếc nhìn bóng lưng Cao Phong đang lái xe ba bánh ở phía xa, không nhịn được, thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Lần này, công ty gặp khó khăn rồi! Chính xác mà nói, Kim Tuyết Mai đã gặp rắc rối!

Người khác có thể không biết, nhưng là cánh tay phải của Kim Tuyết Mai, làm sao cô ấy có thể không biết Kim Tuyết Mai được chính bà Kim tự ý gọi đến?

Gọi vào lúc mấu chốt quan trọng này, ngoài hỏi tội ra, thì còn có thể là gì nữa?

Trừ khi Kim Tuyết Mai có thể đưa ra hai mươi tỷ vốn lưu động để giải quyết cuộc khủng hoảng này.

Nếu không, những người như Kim Hùng Sơn chắc chắn sẽ sử dụng điều này như một con bài mặc cả để trục lợi mà trở lại công ty!

Trong nhà của bà nội Kim.

Gia tộc họ Kim tề tựu đông đủ, con cháu trực hệ đều ở đó, cả trai lẫn gái ước chừng cũng mấy chục người.

Trong số đó, Kim Hùng Sơn, Kim Ngọc Dung cùng Kim Hồng Vũ đương nhiên được cũng có mặt.

Mọi người chỉ đơn giản là đến khoảng sân rộng rãi, cùng nhau ngồi ở đây.

Bà Kim cao tuổi ngồi trên ghế chủ sự, chậm rãi dựa vào lưng ghế, đôi mắt hơi híp lại, lắng nghe tiếng bàn tán xôn xao của những người xung quanh.

"Kim Tuyết Mai, mấy ngày trước nghe nói sau khi con lãnh đạo công ty, lợi nhuận của công ty giảm mạnh. Kết quả là Cao Phong không biết cho tất cả cổ đông uống phải mê dược gì, còn nói chúng ta lừa đảo?"

“Bây giờ, em ở trước tất cả chúng ta, hãy mau nói ra hết sự thật đi, còn phải đợi chúng ta lên tiếng nhắc chuyện sao?" - Kim Ngọc Dung nhìn chằm chằm Kim Tuyết Mai, vẻ mặt tràn đầy đắc chí.

Các thành viên khác trong gia đình họ Kim đều đang nhỏ giọng nghị luận, một bên nhìn chằm chằm vào Kim Tuyết Mai, một bên phần lớn chính là sự hả hê trong mắt họ.

“Kim Ngọc Dung, báo cáo tài chính là do đích thân chị làm. Chẳng phải trong lòng chị biết rõ hết mọi chuyện sao?"

"Hơn nữa, hai thứ này căn bản hai chuyện này không nên gộp chung thành một được."

“Họ đã ngừng hợp tác rồi. Loại chuyện này không thể kiểm soát được

Các người đều là thành viên của Kim gia, trước sự việc như thế này, việc cần làm không phải là trách móc hay chỉ trích lỗi của một mình tôi, mà là cùng nhau tìm cách vượt qua khó khăn này."

Kim Tuyết Mai nhìn xung quanh mọi người, trên khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, nói từng chữ.

Vừa nói ra lời này, mấy người nhà họ Kim lập tức cúi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung sẽ không để Kim Tuyết Mai ra lật thế cờ dễ dàng như vậy.

"Tôi nhớ rằng Cao Phong đã nói người thắng cuộc là vua, kẻ thua cuộc là giặc, không phải sao?"

"Trong xã hội này, người khác chỉ nhìn vào kết quả. Ai sẽ nói nhìn về quá trình đâu chứ?"

“Kết quả bây giờ là có hơn một chục công ty đã đồng thời đình chỉ hợp tác, tạo ra vòng quay khốn đốn về tài chính, công ty đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn."

“Và mày Kim Tuyết Mai, có trách nhiệm không thể tránh khỏi!" - Kim Hồng Vũ đột nhiên đập bàn đứng dậy.

"Tôi không trốn tránh trách nhiệm, tôi đang nghĩ cách giải quyết vấn đề này." - Kim Tuyết Mai dừng lại đáp.

"Mày thừa nhận sai lầm của mình cũng tốt. Mày suýt đem công ty đẩy xuống bờ vực phá sản. Mày còn tư cách để làm chủ tịch sao?" - Kim Hồng Vũ chỉ vào Kim Tuyết Mai.

"Tôi không đủ tư cách, anh có đủ tư cách sao? Anh có khả năng khiến cổ đông công nhận mình chăng?" - Kim Tuyết Mai liếc nhìn Kim Hồng Vũ, vẻ mặt không có nửa phần lo lắng.

Bây giờ mười cổ đông của công ty đồng lòng ủng hộ cô, cộng thêm chủ tịch Cao Phong và giám đốc Phùng, Kim Tuyết Mai có đủ tự tin để đối mặt với mọi người trong gia đình họ Kim.

“Bà nội, bà xem xem, có phải bà nên nói gì không? Nó đang trốn tránh trách nhiệm, cho rằng mình có cổ đông ủng hộ nên mọc thêm cánh, bà còn không quản được nó kìa.” - Kim Hồng Vũ lập tức quay đầu đối mặt với bà Kim, nói.

“Tuyết Mai, con để cho Hồng Vũ nói xong hết đi.” – Bà Kim khẽ nhướng mi, nhẹ nhàng nói.

Dù Kim Tuyết Mai có mạnh mẽ đến đâu, cô ấy cũng sẽ không coi thường bà nội Kim, vì vậy cô ấy nghiến răng và gật đầu.

"Hôm nay người nhà họ Kim đều ở đây, nên các con có gì không vừa ý thì cứ nói hết ra đi!" - Kim Hồng Vũ nhận được sự ủng hộ của bà Kim, lập tức có được lòng tin, tiến lên vài bước.

Khi mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh, Kim Hồng Vũ lại nói.

“Kim Tuyết Mai mày nói tao không đủ tư cách, tao thừa nhận! Mày nói cha tao không đủ tư cách, tao vẫn thừa nhận! Dù sao, hiện tại mày có được sự ủng hộ của cổ đông, mọi thứ mày nói đều đúng."

“Nhưng, tao phải nhờ mọi người phân xử. Lúc trước, cha tao nắm vị trí chủ tịch, tuy không có đóng góp gì lớn nhưng cũng không làm đem công ty vây đến chỗ nguy khó."

“Cha tao tuy không có công lao, nhưng ông ta cũng chưa từng mắc phải sam lầm lớn. Vậy xem Kim Tuyết Mai mày có tiếp thu được chuyện này hay không?" - Kim Hồng Vũ chỉ tay vào Kim Tuyết Mai.

Mọi người trong nhà họ Kim cứ gật đầu lia lịa, lời nhận xét của Kim Hồng Vũ này thật ra cũng không tồi, Kim Hùng Sơn không làm cho công ty phát triển, nhưng giữ được công việc kinh doanh của gia đình thì tốt.

Cho nên ngay cả Kim Tuyết Mai cũng không thể phản bác những lời này. "Nếu mày không nói lời nào, tức là mày không phản đối đi. Bây giờ nói mày lúc sau lên quản lý, cha tao mới vừa rời đi, công ty lại được giao cho mày, mới vài ngày điều hành, liền xảy ra một việc lớn như vậy!”

"Kim Tuyết Mai từng thề hứa rằng muốn đem tâm huyết của ông nội phát triển lớn mạnh. Vậy mày làm như thế là phát triển lớn mạnh của mày hay sao?"

"Mày có xứng đáng với sự kỳ vọng của ông nội hay không? Hay mày đang cố gắng làm cho ông nội dưới suối vàng cũng không an nghỉ yên bình nữa đi!!" - Giọng điệu của Kim Hồng Vũ tràn đầy chất vấn.

“Đúng lắm!” - Kim Ngọc Dung lập tức vỗ tay, không ngừng tán thưởng.

"Kim Hồng Vũ! Anh không đủ tư cách để nói đến ông nội!” - Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Kim Hồng Vũ.

Nhắc đến ông nội Kim, tâm trạng của Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động.

re-quy-re-hien-433-0

re-quy-re-hien-433-1

re-quy-re-hien-433-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi