*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng mà nghĩ lại lời nói tha thiết mà ông cụ lúc đầu đối với cô mà nói, Kim Tuyết Mai vẫn không thể đưa gia quyết định này.
Kim Tuyết Mai khẽ siết chặt lòng bàn tay, móng tay lún sâu vào da thịt, đôi môi của cô trắng bệch.
“Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ giải quyết chuyện này." Kim Tuyết Mai khàn giọng trả lời.
"Cô dùng cái gì để giải quyết? Cô còn muốn mặt mũi nữa không?" Kim Ngọc Dung lại bước tới.
"Làm sao cô biết được cô ấy không giải quyết được?” Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Mặc dù giọng nói này có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nó thực sự khiến người ta cảm thấy tức giận mạnh mẽ từ giọng điệu bình tĩnh này.
“Cô giải quyết một sợi len, tôi nói cho cô biết Kim Tuyết Mai, nếu như cô không mang họ Kim của tôi, thì tôi đã mắng chết cô rồi!" Kim Ngọc Dung khinh thường nói.
Kim Ngọc Dung còn không có quay đầu lại, trực tiếp trả lời: “Tôi nói cô ta không thể giải quyết, thì cô ta chính là không thể giải quyết!"
"Mọi người tụ tập thành từng nhóm, Kim Tuyết Mai cô gả cho một tên phế vật, vì vậy cô cũng nên hiểu rõ chính mình, rốt cuộc bản thân là cái dạng gì!"
Kim Ngọc Dung vừa nói vừa bước tới đưa tay ra bắt lấy cái trán của Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bị ngón tay chỉ vào mà làm cho chính mình lùi lại về sau hai bước, mở to mắt lên nhìn Kim Ngọc Dung nói: “Chị muốn làm cái gì?"
Nhìn thấy Kim Ngọc Dung ra tay, người của Kim gia bao gồm cả bà cụ Kim vẫn không ai ngăn cản.
Kim Tuyết Mai trong đoạn thời gian này quá thuận buồm xuôi gió rồi, đàn áp cô một chút cũng là việc nên làm thôi!
"Tao muốn làm cái gì à? Tao muốn đánh mày!" Kim Ngọc Dung hừ lạnh, đưa bàn tay lên cao, trong mắt hiện lên niềm vui vô hạn, ngay lập tức tát Kim Tuyết Mai một cái.
“Bốp!”
Đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ lao tới và nắm lấy cổ tay Kim Ngọc Dung. Kim Ngọc Dung chưa kịp phản ứng thì bóng đen đột nhiên vặn tay cô ta lại, cổ tay bị đau, cô ta lập tức lùi lại vài bước, miệng hô lên một tiếng.
Kim Tuyết Mai đột nhiên mở to mắt, nhìn bóng lưng rắn chắc trước mặt, trong lòng hiện lên vô số gợn sóng.
"Ai cho cô cái gan trước mặt tôi đánh vợ tôi?" Giọng nói của Cao Phong vô cùng lãnh đạm xen lẫn sự tức giận vô tận, nói xong lời này, Cao Phong đột nhiên ra tay giáng xuống một cái bạt tai.
"Bốp!"
Một cái tát mạnh vào mặt cô ta khiến tiếng vang vang lên khắp sân rộng rãi.
Cao Phong chợt nhận ra, tát người ta một cái bạt tai lại khiến anh cảm thấy rất sảng khoái như vậy.
Anh chưa từng đánh một người phụ nữ nào từ trước đến nay, nếu không thì lúc đầu Hạ Vy đối với Kim Tuyết Mai như vậy. Cao Phong cũng sẽ không nhẫn lại mà không ra tay đối với cô ta.
Nhưng hiện tại Cao Phong mới phát hiện có một số người, bạn thật sự không thể xem như con người được.
Lúc Kim Ngọc Dung bị ăn một cái bạt tai, tất cả mọi người trong nhà họ Kim ai nấy mặt đều rất sốc.
Cái này là...
Cao Phong tiếp đến lại không nói lời gì, ra tay giáng cho Kim Ngọc Dung một cái bạt tai sao?
"Cao Phong! Tên phế vật nhà mày lại dám đánh tao?" Kim Ngọc Dung phản ứng lại, Khẽ kêu một tiếng, hắng nói Cao Phong.
“Nếu lại dám động đến vợ của tôi, tôi sẽ lại đánh cô." Thần sắc Cao Phong thờ ơ và đẩy Kim Ngọc Dung ra xa vài mét.
Dù sao Kim Ngọc Dung cũng là con gái, sao có thể so với thực lực của Cao Phong được, cô ta bị lực đẩy làm cho ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Cao Phong này là bị điên rồi phải không?
"Con mẹ nó, chỉ biết đánh phụ nữ, mày thì tính là cái thá gì chứ?” Kim Hồng Vũ đột nhiên tiến lên chỉ vào mặt Cao Phong mà chửi bới.
"Haha, tôi lại càng biết đánh đàn ông hơn.”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, sau đó đem tay của Kim Hồng Vũ mở ra, đổi tay thủ đoạn độc ác.
"Bang!" Ngay lập tức mặt của Kim Hồng Vũ đỏ lên kèm theo đó là sự đau đớn.
Mọi người càng thêm kinh ngạc, tất cả đều thất kinh nghẹn họng trân trối nhìn những gì vừa xảy ra.
Từ khi Cao Phong xuất hiện, đầu tiên là tát Kim Ngọc Dung, rồi sau đó lại đến Kim Hồng Vũ, cái này là hắn ta đang muốn làm gì đây?
Kim lão thái thái và con cháu hai đời nhà họ Kim đều vẫn ở chỗ này, Cao Phong này có phải quá ngông cuồng rồi hay không?
"Mày! Mày! Mày!" Kim Hồng Vũ một tay che mặt, một tay còn lại chỉ vào Cao Phong, toàn thân anh ta run lên, không nói nên lời.
"Bốp!"
Cao Phong căn bản không thèm nói chuyện với Kim Hồng Vũ một chút nào, sau đó một lời cũng không nói anh lại giáng xuống một cái tát nữa.
“Rầm rầm!" Cái tát này phát ra mọi người mới biết, lúc trước Cao Phong đã thủ hạ lưu tình với Kim Ngọc Dung như thế nào.
Tát Kim Hồng Vũ lần này, anh lại tát anh ta nhiều lần ngay tại chỗ nữa khiến cho mặt anh ta sưng lên ngay lập tức.
Năm dấu in vân tay đã hiện rõ lên trên mặt của Kim Hồng Vũ.
"Nếu tôi không có ở đây, các người sẽ tận dụng tình hình để bắt nạt vợ tôi. Các người nghĩ rằng tôi ăn chay sao?" Cao Phong lãnh đạm nhìn Kim Hồng Vũ.
“Màyi! Cái tên phế vật này..." Kim Hồng Vũ giận giữ hét lên.
Sau khi mắng xong câu này, Kim Hồng Vũ dường như phát điên, hai mắt đỏ hoe lao về phía Cao Phong.
"Hồng Vũ!" Kim Hùng Sơn với vẻ mặt u ám hô lên. Nhưng lúc này Kim Hồng Vũ đã bị lửa giận làm cho mờ mắt, sao có thể quan tâm đến lời nói của Kim Hùng Sơn được, anh ta nghiến răng xông thẳng về phía Cao Phong.
“Ầm!”
Cao Phong đứng yên tại chỗ, đột nhiên giơ chân phải nhấc lên không trung rồi ấn xuống đánh vào vai Kim Hồng Vũ.
Một áp lực mạnh ập tới chạm đến vai Kim Hồng Vũ, khiến Kim Hồng Vũ trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
"Tôi là phế vật! Thì cậu cũng không bằng phế vật." Cao Phong khoanh hai tay lại cao lãnh nhìn Kim Hồng Vũ.
Nhìn thấy sức lực mạnh mẽ của Cao Phong, Kim Hồng Dung vẫn đang muốn mắng Cao Phong bèn lập tức ngậm miệng lại.
Thực lực mà Cao Phong thể hiện hôm nay khiến mọi người có chút kinh