*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tôi ăn và ở nhà của Tuyết Mai. Cho dù muốn báo đáp công ơn, tôi cũng sẽ báo đáp gia đình vợ. Điều này có liên quan gì đến cậu?"
"Ngoại trừ Tuyết Mai ở công ty làm việc nỗ lực kiếm tiền ra, thì hoa hồng của công ty ba năm nay cậu có cho cô ấy nửa phần nào."
"Với khả năng của Tuyết Mai, có thể đi công ty khác, có thể lấy được hàng trăm như thế."
Lúc này, Cao Phong mới nói ra tất cả những gì anh giữ trong lòng suốt ba năm qua.
Mỗi lời nói trong này đều như thiên kim vạn thạch, cứa vào tim của người nhà họ Kim.
Rất nhiều người, đều xấu hổ không nói được lời nào.
"Được rồi! Cậu đã nói như vậy thì từ nay về sau tôi sẽ không nhận cậu là cháu rể nữa!" Bà cụ Kim chống gậy chỉ về phía Cao Phong.
“Bà từ trước đến nay chưa từng nhìn nhận tôi." Cao Phong không quan tâm.
"Cao Phong cậu chẳng qua chỉ là một tên con rể mà thôi, lúc này cũng dám đứng trước mặt nhà họ Kim chúng ta ngạo mạn."
“Tất cả những đám con cháu nhà họ Kim, cùng ra tay mang tên ở rể mắt không gia pháp này đem đi đánh, khiến hắn quỳ trước mặt bà nói tiếng xin lỗi!" Kim Hồng Vũ hét lên và cũng là người đầu tiên bước lên trước.
Những đám con cháu dòng nhánh nhà họ Kim do dự một chút, nhưng cũng chạy ra, tận bảy tám người cùng nhau hướng đến đánh về phía Cao Phong.
"Đừng mà!" Kim Tuyết Mai hét lớn.
Cô biết, thực lực của Cao Phong có bao nhiêu là khủng bố, cô không muốn để Kim Hồng Vũ và những người khác bị thương, việc đó chỉ khiến cho mọi thứ càng làm càng tồi tệ hơn.
Tuy nhiên, Kim Hồng Vũ lại cho rằng việc Kim Tuyết Mai cản trở là vì sợ họ đánh Cao Phong bị thương.
“Hừ! Kim Tuyết Mai, Cao Phong phải nhận lấy sự trừng phạt! Mày dám ngăn cản thì ngay cả mày thì tao cũng đánh!" Kim Hồng Vũ tức giận, đánh một quyền vào Cao Phong.
Một tia đùa giỡn thoáng qua khóe miệng Cao Phong, đối mặt với bảy tám người, nhưng thay vì rút lui, anh lại lao tới với một cái xoay người.
Chỉ cần một cú đấm, kiến cho Kim Hồng Vũ bị bay thẳng hai mét, nằm lăn ra đất không đứng dậy được.
Việc tiếp theo càng khiến toàn bộ người ở đây rơi vào cục diện choáng váng.
"Bang! Bang! Bang!”
Chỉ nhìn thấy Cao Phong một mình tấn công tám tên con cháu nhà họ Kim, trên vẻ mặt lại không hề sợ hãi chút nào, hành động lại nhanh như chớp.
Lúc này Cao Phong dường như đi bộ sau khi ăn cơm xong, chậm rãi đi tới bên cạnh tám người.
Chỉ cần một cú đấm, một cái tát vào mặt, một trong những đám con cháu của nhà họ Kim đã bị đánh gục!
Như hổ nhập bầy dê, không ai có thể ngăn cản nửa bước.
Phong kinh vân đạm, không vướng bụi trần.
Không đến một phút đồng hồ, Cao Phong dừng lại bước chân, dựa lưng vào tường.
Mà xung quanh anh, những đám con cháu của nhà họ Kim đều đang nằm dưới đất.
Bao gồm cả Kim Hồng Vũ trong chín người đó, đều nằm trên mặt đất theo các hướng khác nhau.
Mọi người ở toàn trường đều bị sốc. Đây đây đây là...
Cao Phong lại có sức mạnh như vậy sao?
Đây là chuyện trước đây mà bọn họ chưa từng tưởng tượng ra, thậm chí bọn họ cũng không tin một tên phế vật như Cao Phong lại có sức lực mạnh mẽ đến như vậy.
“Lần này tôi giơ cao đánh khẽ. Nếu lại không hối cải nữa, thì vị trí trong bệnh viện sẽ có một phần dành cho các người." Cao Phong từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nhìn đám người.
Một đám con cháu nhà họ Kim nhanh chóng đứng dậy sau đó lầm lũi đứng sang một bên.
Nhìn thấy Cao Phong kiêu ngạo như vậy, người nhà họ Kim đều vô cùng tức giận!
Tuy nhiên, không đợi bọn họ phát ra sự bạo nộ, thì Cao Phong đã chậm trãi nói trước.
"Lũ sâu mọt các người chỉ biết bám vào cây to của nhà họ Kim mà ký sinh!"
"Kim Tuyết Mai đã làm bao nhiêu điều, hơn nữa cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, điều này các người hiểu rõ hơn ai hết."
"Nhà họ Kim không thiếu nam nhân, nhưng lại muốn một nữ tử gánh vác lấy trách nhiệm nặng nề trong việc phát triển công ty."
"Lương tâm của các người, có phải làm bằng xương bằng thịt không?"
Câu hỏi của Cao Phong khiến vô số người giật mình, lập tức cúi đầu xấu hổ.
Ngay cả bà cụ Kim ánh mắt lúc này cũng nhấp nháy, có chút nói không nên lời.
Cao Phong sau đó quay đầu lại, nhìn về phía bà cụ Kim nói: "Tôi gọi bà một tiếng bà, thì bà có đạo lí!"
"Nhưng đến lúc tôi gọi bà là bà Kim rồi thì Cao Phong tôi chính là đạo lí!”
"Nếu hôm nay nói công ty gặp khó khăn lần này, Tuyết Mai phải chịu toàn bộ trách nhiệm, Cao Phong tôi, hiện tại sẽ cùng Tuyết Mai quay đi, giao quyền chủ tịch công ty lại."
"Nhưng bà phải hiểu rằng đợi lúc tôi ra tay đem công ty lấy về, thì công ty này sẽ không còn cái tên Kim nữa” Cao Phong nhìn thẳng vào bà cụ Kim mà không hề né tránh, lời nói khiến cho lòng người nổi lên chấn động.
Nội tâm của Kim Tuyết Mai vô cùng phức tạp, cũng lại xúc động, ngạc nhiên và có phần lo lắng...
Bà cụ Kim không nói nên lời trước những câu nói này của Cao Phong.
Những người khác càng bị khí tức mạnh mẽ của Cao Phong làm cho kinh ngạc, không ai dám trả lời.
Bà cụ Kim ánh mắt lóe lên, xem xét kỹ lời nói của Cao Phong, bà bất ngờ gật đầu.
"Cao Phong, cậu nói những lời đó cũng có chút đúng! Nhưng bây giờ con cháu nhà họ Kim đã trưởng thành, cũng không phải ta nói thì liền tính là như vậy."
"Công ty xảy ra chuyện, Tuyết Mai phải có trách nhiệm, chuyện này không thể chối cãi. Ta sợ nếu ta không quy trách nhiệm cho con bé, mọi người trong nhà họ Kim sẽ không cam tâm."
"Vì vậy, ta sẵn sàng cho con bé một cơ hội. Nếu con bé có thể giải quyết chuyện này trong vòng hai ngày, thì ta không cần phải truy cứu về vấn đề này nữa. Con bé vẫn là chủ tịch công ty." Bà cụ Kim thâm sâu nhìn Cao Phong, thanh âm bình tĩnh nói.
Tuy rằng những lời nói lúc nãy của Cao Phong cực kỳ phản nghịch, nhưng