RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4370

Nhưng điều quan trọng nhất là, Cao Phong bây giờ đã là đi vào ngõ cụt, không biết tìm kiếm ở đâu

Vì vậy, cho dù có phải là trợ lý Trương làm hay không, lúc này anh cũng phải đội cái nồi này.

Cũng giống như Negan và những người khác ở Tây Vực, cho dù Kim Tuyết Mai có phải do họ bắt giữ hay không, dưới tình huống đó, bọ họ đều phải đội nồi.

Mà lần này, tội danh này, Cao Phong muốn ấn nó lên người của trợ lý Trương.

Ngang ngược, còn không nói lý lẽ.

Đối với Cao Phong hiện tại mà nói, thật sự cũng không tồn tại cái gì là nói phải trái.

“Tuấn Hạo, cậu và Tông Trạch, triệu tập tất cả mọi người.”

“Đợi tôi hạ lệnh, chúng ta sẽ trực tiếp rút khỏi Tây Vực.”

Cao Phong lập tức nhấc điện thoại và gọi cho Long Tuấn Hạo.

“Anh Phong, anh nói gì vậy?”

“Ý của anh là bảo, tất cả mọi người, rút ​​khỏi Tây Vực?”

Long Tuấn Hạo ngẩn ra, sững sờ một lúc lâu liền vội vã hỏi.

“Chính xác!” Cao Phong nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

“Tại sao chứ!”

Long Tuấn Hạo sờ đầu, trong lòng vốn không cách nào hiểu được cách làm của Cao Phong. Anh ta không phải là muốn chất vấn hay phản đối quyết định của Cao Phong. Hơn nữa, Tây Vực này nói sao đi chăng nữa, cũng đã hi sinh xương máu của vô số người từ khối tập đoàn Phong Hạo mới có thể giành được.

Nếu không nhờ có đội Huyết Đao bất thình lình ra tay, thì ngay cả toàn bộ khối tập đoàn Phong Hạo, cũng sẽ bị xóa sổ ở Tây Vực

Sau khi chấp nhận rủi ro lớn, trả giá bằng rất nhiều xương máu như vậy, cuối cùng đã hạ được Tây Vực.

Thế mà bây giờ, một câu nói của Cao Phong lại phải đưa tất cả mọi người rút lui, giao Tây Vực lại cho người khác?

Đây chắc chắn là một hành động vô cùng không tỉnh táo.

Nếu thực sự muốn làm như vậy, cũng sẽ khiến cho vô số chiến sĩ Phong Hạo thất vọng.

“Không tại sao cả, cứ làm vậy đi.”

Cao Phong dừng lại một lát, vốn dĩ muốn giải thích, nhưng lại không có tâm trạng để giải thích.

“Anh Phong, nếu như vậy, máu và mồ hôi của tất cả anh em chúng ta đều bị chảy vô ích rồi.”

Long Tuấn Hạo khẽ thở dài, sau đó khuyên thêm một câu.

Cao Phong hơi ngẩn ra, cầm điện thoại rơi vào im lặng.

“Mang đến đây.”

Liễu Tông Trạch giật lấy chiếc điện thoại trong tay của Long Tuấn Hạo, sau đó hỏi vào điện thoại: “Anh Phong, cuộc đàm phán thất bại rồi à?”

“Ừ.” Cao Phong khe khẽ gật đầu.

“Không thể không làm như vậy?” Liễu Tông Trạch dừng lại một lát rồi hỏi tiếp.

“Đúng!” Cao Phong im lặng giây lát, vẫn là gật đầu trả lời

“Được rồi! Bây giờ chúng tôi sẽ đi triệu tập.”

Liễu Tông Trạch không nói thêm lời nào khác, trực tiếp đồng ý.

Đợi sau khi Liễu Tông Trạch và Cao Phong cúp máy, Long Tuấn Hạo trực tiếp xông đến, nắm lấy cổ áo của Liễu Tông Trạch.

“Điên rồi! Các người chắc chắn là điên rồi!”

“Anh Phong vì chị dâu Tuyết Mai mà phát điên rồi. Mẹ kiếp, cậu không những không ngăn cản mà còn muốn phát điên theo?”

Lần này, Long Tuấn Hạo bất ngờ là người tỉnh táo nhất.

Nhưng Liễu Tông Trạch trước nay vẫn luôn là người cẩn trọng hơn Long Tuấn Hạo, giờ lại trở nên cực kỳ bốc đồng.

Tính cách của anh ta và Long Tuấn Hạo dường như đã bị đảo ngược.

“Là anh em, không phải muốn cùng nhau điên, cùng nhau khùng sao?”

Liễu Tông Trạch sờ chóp mũi, nhìn Long Tuấn Hạo nhẹ nhàng nói.

“Cậu!”

Long Tuấn Hạo bỗng nhiên mở to mắt, rồi từ từ nới lỏng cổ áo của Liễu Tông Trạch.

“Cậu thắng, tôi sẽ cùng cậu thống trị thiên hạ.”

“Cậu thua, tôi sẽ cùng cậu phấn đấu lại từ đầu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi