Chương 4371
“Dựa vào giao tình của hai chúng ta, tôi sẽ dám ngông cuồng trong cuộc đời cậu.”
“Những lời này, không phải là Long Tuấn Hạo anh nói sao?”
Liễu Tông Trạch nhìn Long Tuấn Hạo, hỏi một cách bình tĩnh
“Tôi, cậu…”
Long Tuấn Hạo dừng lại một lát, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục im lặng.
“Chẳng phải cậu đã từng nói với tôi, trong mắt cậu, cho dù người anh em của cậu làm sai thì cũng sẽ thành đúng hay sao?”
“Cho dù cậu phản bội cả thế giới, cả thế giới cũng phản bội cậu thì cũng không sao cả, tôi vẫn sẽ đứng về phía cậu.”
“Cho dù anh ấy có đưa ra quyết định sai lầm, chúng ta cũng nên ủng hộ, không phải sao?”
“Hậu quả có nghiêm trọng hơn đi chăng nữa thì đã sao? Chẳng qua chỉ là chết mà thôi!”
Liễu Tông Trạch nói tới đây, vươn tay vỗ vào ngực của Long Tuấn Hạo.
“Tự hỏi chính mình, cậu có sợ chết không? Có anh em đồng hành, cậu sợ chết sao?”
“Tôi sợ, nhưng vậy thì có sao đâu chứ? Sống chết có số, phú quý tại trời.”
Sau khi nói xong, Liễu Tông Trạch chậm rãi xoay người bước ra khỏi cửa.
Long Tuấn Hạo mở to mắt, nhìn theo tiễn Liễu Tông Trạch rời đi, yết hầu anh ta liên tiếp nhúc nhích.
Liễu Tông Trạch trước nay là một người luôn trầm ổn và thận trọng, vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khiến cho Long Tuấn Hạo hết sức ngạc nhiên.
Vào những ngày bình thường, tất cả đều là anh ta muốn làm gì đó nhưng luôn bị Liễu Tông Trạch ngăn cản.
Còn hôm nay, hai người họ đã thực sự đổi vai cho nhau một lần.
“Mịa nó, cậu đứng lại cho tôi!”
Long Tuấn Hạo bất thình lình hét lên một tiếng thật lớn và ngăn Liễu Tông Trạch lại.
“Sao thế?”
Liễu Tông Trạch cau mày dừng lại.
“Những lời anh vừa nói lúc nãy, chỉ là một đống vô nghĩa mà thôi!”
Long Tuấn Hạo mắt trợn tròn giận dữ, nhìn Liễu Tông Trạch và chửi rủa.
“Ông đây có vấn đề gì?”
Liễu Tông Trạch càng thêm cau mày, ngay lập tức bĩu môi hỏi.
“Còn vấn đề cái búa, cậu đã nói cho dù anh em có đưa ra quyết định sai lầm thì chúng ta cũng phải làm theo mà.”
“Mẹ nó, vậy cậu đã đối xử với tôi như thế nào, tại sao mỗi lần tôi làm chút chuyện gì đó hoặc đưa ra quyết định nào đó, cậu lại luôn ngăn cản tôi?”
Long Tuấn Hạo đưa tay chỉ vào Liễu Tông Trạch, hỏi với giọng điệu khó chịu.
Liễu Tông Trạch sửng sốt khi nghe những lời đó, sau đó nhìn Long Tuấn Hạo một cách vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu… mấy cái suy nghĩ ngu ngốc đó của cậu, cũng có tư cách để được gọi là quyết định?”
“Ý tôi là, với cái IQ đó của cậu mà đủ tư cách so sánh với anh Phong sao?”
Liễu Tông Trạch ngạc nhiên như thể Long Tuấn Hạo hỏi vấn đề này rất giống một kẻ ngốc vậy.
“Vãi chưởng!”
Long Tuấn Hạo lại trợn tròn mắt, lầm bầm một hồi lâu mới, dường như nói không nên lời.
“Mẹ nó, cứ cho là cậu nói có lý đi!”
“Ông đây cũng sẽ đến đó.”
Long Tuấn Hạo chửi rủa một câu, sau đó khập khà khập khiễng đuổi theo.
Thời gian thoáng chốc đã đến tám giờ tối.
Tám giờ, là thời gian mà Cao Phong và trợ lý Trương đã thống nhất hẹn gặp.
Mà trợ lý Trương, rốt cuộc vẫn là khiến cho Cao Phong thất vọng.
Đúng tám giờ tối.
Cao Phong chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng đã đợi sẵn bên ngoài cửa từ sớm như các thủ lĩnh chính của đội Huyết Đao.
Nhìn thấy Cao Phong đi ra, tất cả mọi người ngay lập tức vây quanh.