RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4372

“Anh Phong, chiến sĩ Phong Hạo, trước kia một phần đã quay về trước để trông coi doanh trại của chúng ta, hiện giờ vẫn còn hai trăm ngàn người người có mặt ở đây.”

Long Tuấn Hạo ngay lập tức chỉ vào đội ngũ phía bên trái và báo cáo với Cao Phong

“Anh Phong, các thành viên của đội Huyết Đao, hai trăm ngàn người người, tất cả đều đã vào vị trí.”

Một vị thủ lĩnh của đội Huyết Đao bước lên trước nói.

Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía trước.

Bên trái, là hai trăm ngàn người tướng sĩ tay cầm cờ của Phong Hạo. Bên phải, là các thành viên của đội Huyết Đao, trong tay ai ai cũng cầm chiến đao.

Cơn gió lạnh thổi tới, đội ngũ bốn trăm ngàn người người này mang đến cho người ta một một bầu không khí xơ xác tiêu điều.

Mặc dù tất cả đều im lặng không nói gì, nhưng hơi thở chinh chiến vô tận vẫn rõ mồn một.

Những người này, đều là những chiến sĩ có ý chí kiên cường từng chinh chiến qua nhiều chiến trường thực sự và đã giết nhiều người.

Hơi thở chinh chiến trên người của bốn trăm ngàn người con người này tập hợp lại với nhau, điều đó mạnh mẽ và đáng sợ cỡ nào?

Từng đốm lửa nhỏ hỗn loạn, tích tụ dần dần thành đại dương.

Những thay đổi về lượng dẫn đến những thay đổi về chất.

Sức mạnh của một người có thể yếu ớt, nhưng hàng nghìn hàng vạn người thậm chí hàng trăm nghìn người tập hợp lại cùng nhau …

Phần sức mạnh đó có thể lao thẳng đến chân trời và nghiền nát bầu trời.

“Đội Huyết Đao, cũng phải rời đi?”

Cao Phong chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên.

“Anh Phong, đội Huyết Đao, luôn đi theo chủ nhân của Đao Huyết Vương.”

Người đàn ông trung niên gật đầu liên tục, ngữ khí cũng rất kiên định.

Cao Phong trong lòng khẽ dao động, sau đó nhẹ nhàng hồi đáp lại một tiếng.

Ngay sau đó, Cao Phong lại một lần nữa chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt từng chút từng chút một quét qua bốn trăm ngàn người con người ở trước mặt.

Có rất nhiều chiến sĩ, vẫn đang dìu đỡ lẫn nhau, lớp băng bó trên người vẫn đang rỉ máu ra ngoài.

Một số người thậm chí còn nằm trên cáng và được các đồng đội nâng trên tay.

Khi đại chiến nổ ra, thương vong là điều không thể tránh khỏi.

Mà Cao Phong một khi đã hạ lệnh, cho dù bọn họ ngay cả thời gian dưỡng thương cũng không có, vẫn y như cũ không có bất kỳ lời oán thán.

Họ đã đi theo Cao Phong Nam chinh Bắc chiến.

Họ đã đi theo Cao Phong ngàn dặm bôn ba, không từ khó nhọc.

Thuộc hạ như vậy, khiến cho trong lòng của Cao Phong, làm sao mà không cảm động cho được?

“Kiếp này, tôi không phụ lòng các tướng sĩ trong quân, không phụ lòng ông Trần, không phụ lòng Việt Nam mênh mông.”

“Nhưng những người bên cạnh tôi, tôi lại có lỗi với tất cả họ.”

“Tôi đã không chăm sóc tốt cho Tuyết Mai, cũng hổ thẹn với các cậu.”

Cao Phong khẽ lau khóe mắt, nhìn phía trước lẩm bẩm một mình.

Mấy người Long Tuấn Hạo đưa mắt nhìn nhau, muốn nói cái gì đó, nhưng lại thở dài một hơi rốt cuộc lại không nói gì nhiều.

“Có một số việc, đã làm rồi thì không cần phải hối hận.”

“Các anh em của tôi không trách anh, anh đang tự trách cái gì chứ?”

Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ bên cạnh.

Cao Phong quay người lại nhìn, không khỏi sửng sốt.

Không chỉ một mình Cao Phong ngẩn người, mà Long Tuấn Hạo và những người khác, bao gồm cả bốn trăm ngàn người chiến sĩ, tất cả đều vô thức mở to đôi mắt.

“Anh tôi ơi, đỉnh vãi chưởng!”

“Gớm thật!”

Vô số, người đều đang nuốt nước bọt trong vô thức.

Chỉ nhìn thấy thủ lĩnh Hoa Hồng của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng, đang đi đằng trước. Còn Cao Tử Hàm và Kim Tuyết Ngọc, đang đi theo hai bên cô ta. Đi theo sau đó là nhóm người bao gồm Molly đã từng gặp Cao Phong vài lần, bà chủ quán rượu chị Hồng, cùng với Như Lan vân vân…

Tính ra cũng phải hơn trăm người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi