RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4437

Cao Phong im lặng suy nghĩ vài giây, đột nhiên trong mắt anh thoáng qua vẽ hung dữ.

Người bình thường thật sự không đủ can đảm để chống lại một đất nước.

Nhưng nếu như Kim Tuyết Mai thực sự bị người Mỹ bắt đi thì chắc chắnCao Phong sẽ không bỏ qua.

“Phía tây của Tây Vực không chỉ có Hoa Kỳ.”

Tuy nhiên sư thầy Thanh Tâm chậm rãi lắc đầu, giọng điệu có chút ý nghĩa sâu xa.

“Vậy thì cô ấy ở đâu chứ?”

Cao Phong sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sư thầy Thanh Tâm.

“Thanh Tâm không biết.”

“Cho dù tôi biết thì tôi sẽ không nói cho cậu biết ngay bây giờ.”

Sư thầy Thanh Tâm lại xua tay, những gì ông ta nói làm cho Cao Phong cảm thấy rất khó hiểu.

“Tại sao lại như vậy?”

Cao Phong nhíu mày, anh cảm thấy có chút khó chịu.

“Bởi vì cậu không đủ mạnh mẽ!”

Lời nói của sư thầy Thanh Tâm vô cùng đơn giản và thô bạo.

Cậu không đủ mạnh mẽ!

Cao Phong nghe vậy lập tức sửng sốt một chút, anh còn chưa đủ mạnh sao?

“Tôi kiểm soát khối tài sản hàng trăm ngàn tỷ đồng ở Việt Nam, nắm giữ hai khối tập đoàn lớn như vậy mà còn chưa đủ sao?”

Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Không đủ.”

Sư thầy Thanh Tâm nhẹ nhàng khoát tay.

“Tôi là một vị Trung tướng ba sao của Việt Nam, trong tay nắm giữ một đội quân gồm bảy trăm ngàn người vẫn không đủ sao?”

Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Vẫn chưa đủ.”

Sư thầy Thanh Tâm vẫn tiếp tục khoát tay.

“Tây Vực, Nam Cương, Cảnh Đông, Tam giác vàng.”

“Bốn khu vực hỗn loạn này cũng bị một mình tôi nắm trong tay, cố lượng quân lính cũng có hơn năm trăm ngàn.”

Cao Phong dừng một chút rồi một hơi nói ra toàn bộ lá bài tẩy của mình.

“Vẫn không đủ.”

Tuy nhiên sư thầy Thanh Tâm lại khoát tay giống như những thành tích này của Cao Phong cũng không là gì trong mắt ông ta vậy.

Cao Phong hơi nghiến răng nói: “Tôi vẫn là một chiến binh, sức chiến đấu mạnh mẽ, kỷ lục cao nhất đã là liên tục chém một trăm người!”

Nghe được lời của Cao Phong, cuối cùng sư thầy Thanh Tâm cũng hơi khom người một chút.

“Cuối cùng thì anh cũng nhận ra rồi.”

“Thật ra tiền bạc, quyền lực cũng chỉ là những thứ bên ngoài.”

“Bởi vì bất cứ lúc nào cậu không thể mang theo tài sản hàng trăm ngàn tỷ đồng của mình, chứ đừng nói đến việc mang theo hàng trăm ngàn quân của cậu.”

“Do đó khả năng của mình vẫn là quan trọng nhất.”

“Nhưng những gì tôi muốn nói là bao nhiêu vẫn chưa đủ.”

Lần này sư thầy Thanh Tâm nói rất nhiều, nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

Dường như ông ta cũng không coi trọng Cao Phong.

“Cậu cho mình rất mạnh nhưng thực ra cậu chỉ mạnh ở một lĩnh vực nào đó.”

“Cậu nghĩ rằng mình đã đi đến đỉnh cao nhưng trên thực tế cậu vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước phải đi.”

“Khi năng lực của cậu chưa đủ để chống đỡ tham vọng của cậu thì cậu cũng chỉ có thể tiếp tục trau dồi và rèn luyện bản thân.”

“Bởi vì khi năng lực của anh không đủ, anh không đủ tư cách để chạm vào những thứ nhất định.”

Sư thầy Thanh Tâm chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cao Phong.

“Tôi…”

Lúc này Cao Phong mới lâm vào im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi